Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 636: Truy sát (2)

Nhưng mà trước giờ chiến tranh đều như thế, có sống có chết. Bọn họ đã trải qua quá nhiều, bây giờ cũng không giúp được Vương Đằng, bọn họ chỉ có thể biến đau buồn căm giận thành sức mạnh giết chết loài Hắc Ám.
Trên bầu trời, Đàm Đài Tuyền nhíu chặt mày, đặc biệt khi nhìn thấy Hắc Yểm Ma Quân lại phân thân đuổi theo, đây là muốn đẩy Vương Đằng vào chỗ chết mà!
Trong lòng nàng vô cùng phẫn nộ, đòn tấn công càng lúc càng sắc bén đánh cho Ma tướng tám tay không ngừng lui về sau…
Hôm nay Ma tướng tám tay cuối cùng cũng lĩnh hội được khi phụ nữ tức giận sẽ đáng sợ như thế nào!
Ầm ầm ầm!
Sức mạnh của Đàm Đài Tuyền lớn vô cùng, lúc nguyên lực nổ vang từng cú đấm cứ đấm ầm ầm vào cơ thể Ma tướng tám tay.
Trong nháy mắt Ma tướng tám tay bị sức mạnh nắm đấm đánh bay đi, trong miệng phun ra máu, gương mặt lộ ra tia kinh sợ. Người phụ nữ này sao đột nhiên lại trở nên mạnh như thế!
....
Một bên khác, sau khi Vương Đằng xông vào rừng đầu nguồn không hề do dự bay nhanh vào nơi sâu nhất của dãy núi.
“Ngươi chạy không thoát đâu!” Chiến Tướng tộc Người Sói lạnh lùng quát phía sau hắn.
Vương Đằng không nói lời nào, ngay cả đầu cũng lười quay lại, chỉ là tốc độ càng lúc càng nhanh, sống chết quan trọng nhất hắn đã bị ép đến cực hạn rồi.
“Ngươi không thể nào hiểu được sức mạnh to lớn của cấp Chiến Tướng, cũng không biết được khoảng cách giữa cấp Chiến Tướng và cấp Chiến Binh, có chạy nữa cũng chỉ là vùng vẫy mà thôi.”
“Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, bản tướng còn có thể giữ lại cho người một cái xác toàn vẹn!”
“Nếu không để bản tướng bắt được ngươi nhất định sẽ chặt tứ chi của ngươi còn phải cắn xé từng tấc máu thịt trên người ngươi, tỉ mỉ thưởng thức.”
“Có lẽ ngươi không biết, thật ra bản tướng thích nhất là máu thịt của đám thiên tài loài người các ngươi, vô cùng tươi ngon.”
“Hơn nữa càng vùng vẫy, máu thịt mới càng ngon, bản tướng từng ăn không ít máu thịt thiên tài loài người các ngươi mùi vị đến nay khiến bản tướng khó quên…”
Siller vừa đuổi vừa dùng từ ngữ kích thích Vương Đằng, ý đồ đánh vỡ niềm tin của Vương Đằng khiến hắn rơi vào trạng thái sụp đổ.
Nhưng mà nó không biết được bản thân đã đụng phải ai.
Nếu Vương Đằng bị mấy lời này dọa sợ vậy thì hắn không phải Vương Đằng rồi.
Ngược lại, những lời nói của Chiến Tướng tộc Người Sói này khiến hắn rơi vào thù hận đến cực độ, sát ý trong ánh mắt toát ra, cho dù đối phương là cấp Chiến Tướng, lúc này hắn cũng sinh mà một suy nghĩ muốn giết chết tên đó tại nơi này.
“Trước đây có một võ giả thiên tài trong loài người các ngươi, còn là một thiếu nữ, da non thịt mềm ấy…”
Siller nhìn thấy Vương Đằng vẫn không bị lay động, nét mặt lộ ra vào tia dữ tợn, thế là bắt đầu càng miêu tả tỉ mỉ hơn.
“Ngu ngốc!” Vương Đằng không quay đầu, đưa lưng về phía hắn giơ ngón tay giữa.
Loài Hắc Ám giao chiến với loài người nhiều năm, Siller đương nhiên hiểu ý nghĩa của ký hiệu này và cụm từ “ngu ngốc”.
Nó không khỏi tức giận!
Tên nhãi này hoàn toàn không coi cường giả cấp Chiến Tướng như nó ra gì!
Bên trong rừng tồn tại không ít tinh thú bị động tĩnh đuổi chạy của hai người kinh động. Sau khi cảm nhận được khí tức mạnh mẽ trên người bọn họ, bọn chúng liền xôn xao bỏ đi, không dám tiến lại gần.
Nhưng càng vào sâu một vài tinh thú lớn mạnh lúc ẩn lúc hiện, Vương Đằng cảm nhận được khí tức của những tinh thú lớn mạnh đó nên đã dẫn dụ loài Hắc Ám tộc Người Sói đến lãnh địa của chúng.
Hắn mở kỹ năng phong nặc ra để cho khí tức của bản thân biến mất.
Những tinh thú lớn mạnh bị kinh động không thể tìm được kẻ xâm phạm thật sự chỉ có thể trút lửa giận lên người Chiến Tướng tộc Người Sói.
Grào!
Một con tinh thú cấp cửu tinh vừa mới xông ra đã bị Siller với nét mặt khinh thường dễ dàng giết chết.
Cơ mặt Vương Đằng giật một cái, sau khi âm thầm nhặt bong bóng thuộc tính rơi ra từ tinh thú xong rồi nhanh chóng chạy đi xa.
Còn về xác của tinh thú chỉ đành lãng phí thôi, hắn chẳng có cơ hội giành về tay.
Nhưng mà Siller lại thu gom xác tinh thú lại, dù thế nào cũng là nó ra tay giết chết, hơn nữa máu thịt tinh thú cấp cửu tinh không phải là thứ bình thường gì, đương nhiên nó không dễ dàng bỏ qua.
Sau đó nó tiếp tục đuổi theo Vương Đằng ở đằng xa, chỉ là ánh mắt hắn không ngừng lóe lên tia thắc mắc: “Tên nhóc này làm sao mà tránh được sự dò xét của tinh thú chứ?”
Nó không nhìn ra được cách làm của Vương Đằng nhưng nhớ lại sự chú ý của Hắc Yểm Ma Quân dành cho Vương Đằng, nó liền hiểu ra.
Tên nhãi này nhất định có điều đặc biệt!
Siller không khỏi có chút hiếu kỳ về Vương Đằng.
Đoạn đường tiếp theo càng có nhiều tinh thú lớn mạnh xuất hiện, Vương Đằng dùng cách giống như trước, khiến cho cường giả cấp Chiến Tướng tộc Người Sói rơi vào khổ chiến.
Lúc đầu Siller còn chưa cảm thấy gì, dù sao thì một vài con tinh thú cấp cửu tinh đối với nó cũng không là gì, thậm chí nó còn cảm thấy Vương Đằng chỉ là vùng vẫy lúc sắp chết mà thôi.
Nhưng mà số lượng xuất hiện của tinh thú không ngừng tăng lên, nét mặt của nó hoàn toàn đen xì, cảm thấy giống như bị đùa giỡn, trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên.
Bịch!
Lúc này nó dùng một móng vuốt bóp gãy xương sống của một tinh thú, giết chết nó, sau đó khẽ thở phào một hơi.
Chiến đấu liên tục trong thời gian dài, cho dù nó là cường giả cấp Chiến Tướng cũng không chịu nổi!
“Cút ra đây cho ta!” Nó nhìn xung quanh căm giận quát lên.
“Không phải ngươi thích đuổi sao, tiếp tục đuổi theo đi!” Vương Đằng xuất hiện bóng dáng ở đằng xa, ngoắc ngoắc ngón tay với Siller sau đó tiếp tục chạy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận