Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 947: Vốn là một tên nhóc thuần lương biết bao, dũng cảm biết bao (3)

“Lão hổ không phát uy lại tưởng ta là mèo bệnh à, đến rất đúng lúc, ăn thứ siêu cấp vô địch của ta đi… Huyết Nguyệt Quang châm!”
Vương Đằng dẫm nhẹ lên lưng Tiểu Bạch, cả người bay lên không trung, hào quang vô tận đỏ như máu nổi lên, dày đặc bao phủ cả bầu trời.
Đó là một quang châm đỏ như máu, nhỏ như sợi tóc, số lượng rất lớn, đếm không xuể. Toàn bộ đều nhằm vào đám tinh thú xung quanh, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
“Đi!”
Vương Đằng vừa dứt lời, Huyết Nguyệt Quang châm đã rơi xuống.
Vèo vèo vèo vèo vèo vèo…
Vô số quang châm đâm vào trong cơ thể tinh thú, làm cho cả người chúng nó nhất thời cứng đờ, ngay sau đó trên người xuất hiện màu đỏ nhạt.
Chất độc dữ dội đã xâm nhập vào trong cơ thể chúng nó.
Bụp bụp bụp…
Một vài con tinh thú có sức mạnh yếu hơn thì cả người cứng ngắc, trực tiếp ngã xuống đất, tứ chi co quắp.
“Grào, đồ nhân loại đê tiện!”
“Hèn hạ!”
“Vô liêm sỉ!”
“Ngươi chết không được tử tế!”
Những tinh thú ở gần đó gầm lên, điên cuồng chuyển vận nguyên lực trong cơ thể, cố gắng loại bỏ độc tố ra khỏi cơ thể.
Nhưng mà Vương Đằng không cho chúng nó có cơ hội thở dốc, phi đao từ trong người bay ra, hóa thành mười mấy bóng đen, lao thẳng vào đám tinh thú phía dưới.
“Phụt phụt phụt…”
Âm thanh xuyên vào trong da thịt vang lên, mấy chục mũi phi đao giống như cối xay thịt, tùy ý thu hoạch đám tinh thú, để lại vết máu và thịt nát khắp nơi chúng đi qua.
“Chạy!”
“Mọi người, mau chạy!”
“Quỷ, tên nhân loại này chính là quỷ!”
...
Một số tinh thú may mắn còn sống sót đã hoàn toàn sợ hãi, hét lên một cách điên cuồng và chạy về phía xa, cố gắng thoát khỏi khu vực bị tàn sát.
Tinh thú đang gào thét muốn giết chết Vương Đằng lúc này cứng ngắc, cũng quay đầu bỏ chạy.
Lúc đến hung hãn bao nhiêu thì lúc về thảm hại bấy nhiêu.
“Sao có thể như vậy được?” Sắc mặt của cự viên Bạo Viêm càng thêm tối sầm, vẻ mặt kinh hãi xen lẫn khó hiểu, toàn thân rùng mình, sau đó xoay người bỏ chạy như nhớ ra điều gì.
“Chạy đi đâu!” Vương Đằng hét lớn từ phía sau.
Cự viên Bạo Viêm sợ tới mức chảy ra hai giọt nước tiểu màu vàng, kẹp chặt mông, chạy như điên, trước đây nó chưa từng có cảm giác sợ hãi như vậy.
Thật là đáng sợ!
Nhân loại kia thật sự là đáng sợ!
Vương Đằng đang đuổi theo ở phía sau, hắn hơi ngạc nhiên khi thấy nó chạy nhanh như vậy.
“Mẹ nhà ngươi muốn chạy sao, đã hỏi cục gạch trong tay ta chưa.”
Hắn thét lên, một vệt kim quang lóe lên, hắn hung hăng đánh nó ra ngoài.
Biu…
Chỉ thấy vệt kim quang kia lóe lên và biến mất vào trong hư không trước mặt, rồi xuất hiện ngay phía sau cự viên Bạo Viêm, phá không mà tới.
Cự viên Bạo Viêm nghe thấy tiếng xé gió từ phía sau, vẻ mặt kinh hãi, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy kim quang chợt lóe lên rồi biến mất, phóng đại trong mắt nó, và rồi…
Bốp!
Một viên gạch bất ngờ đập vào mặt vượn của nó.
Sức mạnh đáng sợ làm nứt đầu nó, máu tươi tóe ra.
Trong hai mắt cự viên Bạo Viêm vẫn còn sự bối rối, nó cảm thấy đầu mình đau nhói, cơ thể bất giác ngã về phía sau.
Ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển, toàn bộ cơ thể nó đập xuống đất.
Vương Đằng xông lên, vung tay, viên gạch bay ra từ trong tay hắn, đập thẳng vào đầu cự viên Bạo Viêm.
Bụp bụp bụp…
“Cho ngươi chạy, cho ngươi chạy, ta cho ngươi chạy!” Hắn vừa đánh vừa gào lên, đánh cho cự viên Bạo Viêm cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, nước mắt tủi nhục tuôn rơi.
Da đầu của Thiết Giáp Viêm Hạt ở bên cạnh tê rần, toàn thân run lên, rét run…
Ở sâu trong dãy núi, trong rừng rậm vốn cực kỳ rậm rạp, lúc này lại xuất hiện một cảnh tượng khá lộn xộn.
Cây cối ngã trái ngã phải, còn có dấu vết bị tàn phá bởi đủ loại nguyên lực, thật sự là kinh người.
Còn có xác của các tinh thú trên mặt đất, con nào cũng đều rất lớn, rơi xuống đất tứ tung, máu chảy khắp mặt đất.
Những con tinh thú may mắn còn sống đều bỏ chạy, chúng nó may mắn, cách khá xa, lúc xông tới thì thấy cảnh tượng giết chóc đáng sợ như vậy, sợ đến ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Diện tích bóng ma tâm lý để lại không còn tính toán được nữa.
Vương Đằng lười đuổi theo.
Số lượng quá nhiều rồi!
Hơn nữa, những con tinh thú đó chạy vào trong núi sâu rải rác tứ phía, có câu nói, rắn có rắn, chuột có chuột nên chẳng đuổi theo được.
Chỉ là lòng hắn đang rỉ máu.
Như thể đang xem từng bong bóng thuộc tính chạy đi mất.
Đôi chân ngắn ngủn kia, lộc cộc chạy thật nhanh, trong nháy mắt biến mất.
Vì vậy, hắn không còn cách nào khác ngoài việc trút giận lên cự viên Bạo Viêm. Dù sao thì lúc này cũng chỉ có con tinh thú này là còn sống, hơn nữa còn là cấp Chiến Tướng trung vị, có khả năng chống chịu cao hơn một chút, bị hắn dày vò như thế cũng không nghẻo, sức sống của nó rất ngoan cường.
Cự viên Bạo Viêm hoàn toàn tuyệt vọng, không tha thiết gì nhân sinh nữa, nó nằm trên mặt đất, hai mắt nhìn lên bầu trời, mất đi sắc thái, trông giống như một tấm thiết ngu ngốc bị người ta lăng nhục.
Nhỏ yếu!
Bất lực!
Và đáng thương!
Đường đường là tinh thú cấp Lãnh Chúa trung vị, tung hoành sơn lâm, chiếm núi làm vua, thống ngự bách thú, kết quả lại biến thành một nhóc đáng thương bị ngược.
Thê thảm vô cùng.
“Phù!” Vương Đằng thở ra một hơi dài, cảm thấy tinh thần sảng khoái, sự khó chịu cũng gần như không còn.
Vương Đằng nhìn bé quạ đen và Thiết Giáp Viêm Hạt đang nhìn mình bằng ánh mắt trông mong, vỗ tay một cái, như thể hắn vừa làm một việc nhỏ rất bình thường, hắn thản nhiên nói:
“Cự viên Bạo Viêm này sẽ giao cho các ngươi xử lý.”
? (????)
(▼ ヘ ▼ #)
Hai mắt Tiểu Bạch và Thiết Giáp Viêm Hạt đột nhiên sáng lên, tràn đầy sự nguy hiểm, cười khà khà.
o ((⊙﹏⊙)) o
? _?
???????
“Không, không (muốn)…” Mặt mũi cự viên Bạo Viêm bầm dập, sắc mặt thay đổi, lời nói không rõ ràng, nó gào lên trong tuyệt vọng.
Vương Đằng ngửa đầu nhìn trời, xoay người bước đi.
Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên sau lưng …
Âm thanh rất khó tả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận