Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 783: Lãnh tụ võ đạo (1)

“Có thể sống thêm hai năm đã tốt lắm rồi.” Hàn lão tùy ý cười nói.
Vương Đằng cũng cười, không nói gì. E rằng Hàn lão cũng không biết chỉ có cảnh giới Tông Sư mới có thể cứu được hắn nhưng Vương Đằng muốn đạt đến cảnh giới đó trong vòng hai năm chẳng khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm.
Hắn biết rõ, dù là dị giới bên kia, luyện đan sư cấp Tông Sư cũng chẳng được mấy người, hơn nữa đều là lão ngoan đồng trên trăm tuổi. Vương Đằng có thể đạt đến cảnh giới Đại Sư ở tuổi này đã là không tệ rồi.
Hơn nữa, hắn nghĩ Vương Đằng có thể đạt tới cảnh giới Tông Sư nhưng chắc chắn không phải là hai năm sau.
Trần Duệ Phạm không còn mặt mũi nào ở đây tiếp nữa, mang theo đồ đệ xoay người rời đi. Dù trong lúc Vương Đằng nói chuyện với Hàn lão, hắn đã nghe ra được Vương Đằng vẫn chưa chữa khỏi cho Hàn lão nhưng dù sao Vương Đằng cũng đã kéo dài được thêm hai năm cho Hàn lão.
Phải biết lúc trước bọn họ cũng không có cách nào. Dưới tình huống đó, Hàn lão có thể sống thêm năm ngày đã là tốt lắm rồi.
Lúc này hắn tiếp tục nói khác nào tự rước lấy nhục. Đã mất mặt rồi, không cần phải vứt xuống đất giẫm đạp lên nữa. Hai người Quý Tâm Thủy và Từ Hòa Dự thấy Trần Duệ Phạm rời đi nhưng không hề để tâm, nhìn hắn nhục nhã mà trong lòng không khỏi hả hê.
Lúc này bọn họ cũng đi lên nói chuyện với Vương Đằng.
Trẻ tuổi như vậy đã đạt tới cảnh giới Đại Sư. Không kết giao với nhân vật thế này chẳng phải kẻ ngu hay sao.
Hơn nữa rõ ràng Vương Đằng còn có thủ đoạn mà họ chưa biết, đúng lúc có thể trao đổi một chút, cùng nhau tiến bộ.
Hai người đi tới, mở miệng là gọi Vương Đại Sư, rõ ràng đặt Vương Đằng ở vị trí ngang hàng, cực kỳ nhiệt tình.
“Đúng rồi, ban nãy Vương Đại Sư sử dụng thiên địa chi hỏa sao?” Quý Tâm Thủy không nhịn được hiếu kỳ, chần chừ một chút bèn hỏi.
Vương Đằng hơi sững sờ rồi lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, là một loại thiên địa chi hỏa tên thanh ngọc lưu ly diễm.”
Nói rồi hắn nhấc tay, một ngọn lửa màu xanh bay lên, như một đóa hoa màu xanh lộng lẫy, cảm giác nóng bỏng lập tức tràn ra.
Lấy thực lực của hắn hiện tại, đương nhiên không cần lo lắng có người học trộm đồ của hắn.
Đàm Đài Tuyền và Hàn lão đang trò chuyện thì cảm nhận được sức nóng tản ra từ thanh ngọc lưu ly diễm, không khỏi bước tới gần.
“Trước đây khi hải thú bạo động, ta đã cảm nhận được hình như ngươi sử dụng ra loại thần thông hỏa diễm nào đó, hóa ra chính là nó.” Hàn lão đưa ánh mắt tò mò đánh giá ngọn lửa màu xanh trong tay Vương Đằng, trầm tư nói.
“May mắn nhận được mà thôi.” Vương Đằng nói.
“May mắn như ngươi bọn ta cũng muốn.” Quý Tâm Thủy và Từ Hòa Dự hâm mộ nói.
“Bắt gặp thiên địa chi hỏa đã không dễ dàng, huống chi còn thu phục được nó.” Quý Tâm Thủy lại lập tức lắc đầu nói.
Từ Hòa Dự cũng đồng tình gật đầu.
Hâm mộ thì hâm mộ nhưng dù sao hai người cũng là nhân vật cấp Đại Sư, tâm tính kiên định, không đến mức mất đi lý trí.
Mấy người lại trò chuyện với nhau vài câu. Sau khi mời Vương Đằng đến giao lưu kinh nghiệm luyện đan lúc rảnh rỗi, hai vị Đại Sư bèn cáo từ rời đi.
...
Ngày hôm sau, Vương Đằng báo với gia đình rồi đi cùng Đàm Đài Tuyền lên máy bay chiến đấu quân dụng của Hạ Đô.
Hiện giờ, không phận ngày càng trở lên nguy hiểm, đặc biệt là sau cuộc bạo động của hải thú Đông Hải, khắp nơi trên toàn quốc đều đề cao cảnh giác.
Lúc này bọn họ đang ngồi trên máy bay chiến đấu quân dụng trang bị vũ khí phù văn cực mạnh, dù gặp phải tinh thú dạng phi hành cũng có thể bắn rơi nó.
Đương nhiên người bình thường không có tư cách lái loại máy bay chiến đấu quân dụng này.
Máy bay chiến đấu có tốc độ cực nhanh, nửa tiếng đồng hồ đã bay qua hơn phân nửa quốc thổ của Hạ quốc, đi tới phía trên một dãy núi.
Quác!
Trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng chim muông kêu hót, xuyên mây nứt đá, hình thành sóng âm cuồn cuộn kéo đến.
Máy bay chiến đấu chấn động, đột ngột thay đổi phương hướng.
Hai người nhận ra được khác thường, Đàm Đài Tuyền mặt không đổi sắc hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Báo cáo, là một con Băng Vũ thứu.” Quân sĩ trước mặt đáp.
“Đánh rơi nó.” Đàm Đài Tuyền lạnh lùng ra lệnh.
“Rõ!”
...
Trên bầu trời, một con kền kền lông trắng như tuyết dang cánh, cơ thể lớn chừng một phần ba máy bay chiến đấu, cực kỳ hùng tráng, mỏ khoằm như móc câu, cực kỳ sắc bén, hai mắt lóe ra ánh sáng lạnh như băng.
Niệm lực tinh thần của Vương Đằng lộ ra từ mi tâm, quanh quẩn trên bầu trời, nhận biết tình hình bên ngoài.
“Cấp lục tinh!”
Hắn nhận biết ngay được đẳng cấp của con Băng Vũ thứu này, nét mặt không hề thay đổi.
Cấp lục tinh mà thôi, tiện tay là giết chết được.
Song thuộc tính của Băng Vũ thứu lại khiến Vương Đằng cảm thấy rất hứng thú.
Hệ Băng!
Nguyên lực hệ Băng của hắn mới đến cấp Chiến Binh thất tinh, nếu có một lượng lớn tinh thú hệ Băng cho hắn cạo lông thì thăng tới cấp Chiến Tướng không còn khó nữa.
Không biết số lượng Băng Vũ thứu có đông không nhỉ?
Vương Đằng vuốt cằm suy tư.
Băng Vũ thứu bên ngoài đột nhiên rùng mình, cảm giác được ác ý dày đặc đang bao vây lấy nó.
Trong mắt nó chợt toát lên vẻ nghi ngờ: “Có chuyện gì vậy?”
Nhưng ác ý này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, biến mất trong chớp mắt. Ánh mắt Băng Vũ thứu lại trở nên lạnh lẽo như băng, nhìn về phía máy bay chiến đấu trước mặt.
Máy bay chiến đấu quân dụng lượn vòng trên bầu trời, vỏ ngoài sáng lên quang mang phù văn, ngưng tụ ra một luồng sáng vàng, đột ngột bắn ra.
Uỳnh!
Băng Vũ thứu giật mình, nghiêng thân né tránh, ánh mắt lộ ra vẻ coi thường.
Chỉ có thế?
Bùm bùm bùm!
Ngay sau đó, mấy luồng sáng vàng bất ngờ bắn ra, xuyên thủng hai cánh và cơ thể của Băng Vũ thứu.
Băng Vũ thứu phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể rơi thẳng xuống đất.
Trước mặt máy bay chiến đấu, con Băng Vũ thứu này còn không chịu nổi một kích.
Mấy bong bóng thuộc tính rơi ra, bị Vương Đằng dùng niệm lực tinh thần cuốn lấy.
‘Nguyên lực hệ Băng x50’
‘Nguyên lực hệ Băng x65’
‘Nguyên lực hệ Băng x48’
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận