Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 789: Vương – Bách khoa toàn thư – Đằng

Nguyên lực tinh thần đúng là được chuyển hóa từ nguyên lực bình thường. Vậy giai đoạn tiếp theo trong hệ thống tu luyện của nhân loại chính là chuyển hóa nguyên lực thành tinh thần nguyên lực, từ đó thăng cấp lên lĩnh vực cao hơn.
Vương Đằng trầm ngâm suy tư, trong đầu hiện lên đủ loại ý nghĩ.
Hắn đã chạm tới quá trình chuyển hóa thành nguyên lực tinh thần, nội tâm cũng có chút cảm ngộ.
Nếu có thể dung nhập phương pháp chuyển hóa vào mấy môn công pháp cấp Thiên mà hắn đang nắm giữ thì liệu có sáng tạo ra dược một phương pháp tu luyện nguyên lực tinh thần mới hay không?
Vương Đằng nghĩ tới đây, hai mắt sáng lên.
Nghĩ là làm, hắn không chỉ nắm giữ không ít công pháp cao cấp mà còn có rất nhiều công pháp cấp thấp, từ cấp Hoàng đến cấp Thiên, loại nào cũng có.
Nếu bàn về dự trữ công pháp, e rằng không ai so được với hắn.
Sau này có thể gọi hắn là Vương – Bách khoa toàn thư – Đằng.
Khóe miệng Vương Đằng nhếch lên, nhắm mắt lại, thả lỏng tinh thần, trong đầu thôi diễn công pháp nguyên lực tinh thần.
Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh.
Sáng sớm hôm sau, Đàm Đài Tuyền tới gọi Vương Đằng ra ngoài ăn.
Vương Đằng mang hai con mắt gấu trúc ra mở cửa. Hắn đã đánh giá thấp độ khó của việc sáng tạo công pháp, căn bản không phải chuyện cho người làm.
Lăn qua lăn lại cả đêm, hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ đến nơi rồi.
Song chẳng có tác dụng quái gì. Tuy đúng là có chút lĩnh ngộ tâm đắc nhưng cách sáng tạo ra công pháp nguyên lực tinh thần chân chính còn kém xa vạn dặm.
“Ngươi… sao đấy?” Đàm Đài Tuyền kinh ngạc hỏi.
“Không có gì. Tối qua ngủ không ngon thôi.” Vương Đằng thuận miệng nói.
“Ngủ không ngon?” Đàm Đài Tuyền ngờ vực nhìn hắn, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên cổ quái: “Thanh niên trẻ, nên biết tiết chế.”
“Phụt!”
Vương Đằng suýt thổ huyết: “Tiết chế cái đầu ngươi, nghĩ gì thế hả?”
“Chẳng lẽ không phải?” Đàm Đài Tuyền hí mắt nhìn hắn.
“Chắc chắn không phải nhé. Ta đẹp trai như vậy sao phải làm chuyện đó?” Vương Đằng câm nín.
“Chuyện đó là chuyện gì, sao ta không hiểu gì hết, ta chỉ bảo ngươi không nên thức đêm mà thôi.” Đàm Đài Tuyền nói.
“...” Vương Đằng.
Đàm Đài Tuyền thấy dáng vẻ nghẹn uất của hắn, trong lòng thầm đắc ý: “Tiểu quỷ, dám nói dối ta này.”
Rõ ràng nàng đang trả thù chuyện tối qua.
Hai người ăn điểm tâm xong, chuẩn bị trở về.
“Mấy ngày này ngươi có tính toán gì không?” Đàm Đài Tuyền hỏi.
“Không có. Quay về tu luyện thôi.” Thật ra Vương Đằng còn chưa hết hy vọng, quyết định quay về nghịch công pháp.
“Đến cũng đến rồi, ta dẫn ngươi tới một chỗ hay.” Đàm Đài Tuyền cười thần bí nói.
“Ồ, chỗ nào cơ?” Vương Đằng thấy bộ dạng của nàng, hứng thú hỏi.
“Đi thì biết.” Đàm Đài Tuyền nói: “Song chỗ đó phải phí chút điểm cống hiến.”
“Điểm cống hiến!” Đương nhiên Vương Đằng biết điểm cống hiến là cái gì.
Bình thường người chấp hành nhiệm vụ hoặc có cống hiến to lớn sẽ nhận được điểm cống hiến mà quân bộ khen thưởng. Điểm cống hiến này có thể đổi các loại tài nguyên mong muốn từ chỗ quân bộ hoặc các bộ ngành bên phía chính phủ.
Lại nói tiếp, điểm cống hiến của hắn cũng không ít.
Trong lúc vô tình, hắn đã nhiều lần cống hiến vì nhân loại. Bắt gián điệp loài Hắc Ám, chiến dịch thành Tinh Phong, cuộc bạo động của hải thú Đông Hải,... những thứ này đều là hắn lập công lớn, bên trên tính điểm cống hiến cho hắn.
Song Vương Đằng không thiếu tài nguyên gì cho nên cũng không dùng đến.
Hai người đi vào sâu trong quân khu, dừng lại trước một tòa nhà phòng vệ sâm nghiêm.
“Mời hai vị lấy chứng minh thân phận ra.” Sĩ quan canh cửa bước lên, chặn trước mặt hai người.
Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền lấy chứng minh thân phận ra. Ba sĩ quan canh gác cùng hành lễ, đúng mực nói: “Trung tướng Đàm Đài, Thiếu tướng Vương, mời vào.”
Lúc này hai người mới vào trong tòa nhà, đi thang máy xuống thẳng tầng hầm.
Giống với không gian ngầm nhìn thấy hôm qua, một hành lang thuần trắng xuất hiện trước mắt, hai người đi về phía trước.
Đàm Đài Tuyền lên tiếng: “Nơi ta muốn dẫn ngươi đến là môi trường giả lập.”
“Môi trường giả lập?” Vương Đằng thầm nghĩ: “Đây không phải thứ giống như cabin thực chiến ảo trong trường chúng ta hay sao?”
“Nếu giống nhau thì ta còn đưa ngươi đến đây làm gì?” Đàm Đài Tuyền cười nói.
“Ồ?” Vương Đằng tò mò nhìn về phía nàng.
“Môi trường giả lập này còn tiên tiến hơn cả cabin thực tế ảo. Cụ thể ra sao, đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Vẻ mặt Đàm Đài Tuyền thần bí nói.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới một đại sảnh lớn dưới lòng đất, xung quanh đại sảnh đặt những cabin đóng kín như quan tài, bên trong có không ít người đang nằm.
“Quẹt điểm cống hiến rồi nằm vào trong là được.” Đàm Đài Tuyền nói rồi tự mình quẹt điểm cống hiến, nằm vào trong một cabin đóng kín còn trống.
Vương Đằng nhìn xung quanh, không khỏi lắc đầu. Có gì đâu mà phải giữ bí mật chứ.
Hắn làm theo lời Đàm Đài Tuyền, quẹt điểm cống hiến, trong cabin đóng kín chợt vang lên một giọng nói bay bổng:
“Xin chào thiếu tướng Vương Đằng kính mến, hoan nghênh sử dụng hệ thống thực tế ảo. Bước vào thế giới giả lập mười tiếng đồng hồ cần một nghìn điểm cống hiến, xin hỏi có đồng ý hay không?”
“Một ngàn điểm cống hiến!’
Vương Đằng không khỏi sững sờ. Mười tiếng một ngàn điểm cống hiến cũng không phải ít.
Hắn nhìn đồng hồ của mình.
Với thân phận hiện giờ của hắn, đồng hồ cũng không còn là chiếc trước đây võ quán Cực Tinh tặng nữa mà là đồng hồ mới được bên quân bộ thưởng cho, công năng đầy đủ hơn, trên phạm vi toàn cầu cũng là công cụ phù văn tối tân.
Bên trên có ghi lại điểm cống hiến của Vương Đằng, tổng cộng… năm sáu ngàn điểm.
Nhìn thấy điểm cống hiến, Vương Đằng chợt giật mình.
Điểm cống hiến của hắn cũng không ít, trái lại còn hơi nhiều. Nếu không phải hắn nhiều lần lập công thì chắc chắn sẽ không có được điểm cống hiến như vậy.
Mà thế cũng tốt, điểm cống hiến bây giờ đủ cho hắn tiêu xài một thời gian.
Cho nên hắn quyết định.
“Có.”
Vừa dứt lời, cửa cabin trước mặt từ từ mở ra.
“Mời bước vào cabin thực tế ảo, đội mũ, kết nối với thế giới giả lập.” Giọng nói kỳ ảo lại vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận