Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1100: Đây là đầu lâu vô tình!

Vương Đăng ngẩng đầu, ánh mắt như vô cùng kinh ngạc, học giọng điệu của đối phương: “Ối chao, đầu lâu này lại biết nói tiếng người!”
“…” Chu Huyền Vũ.
“…” U Minh Cự Mãng.
“…” Ô Cốt.
Đầu lâu kia rõ ràng hơi sửng sốt, hai ma chơi màu xanh lam trong hốc mắt nảy lên, sau đó nói bằng một giọng cực kỳ thích thú: “Anh trai này, rất thú vị!”
“Đầu lâu này, hình như chơi rất vui!” Vương Đằng cũng hiện ra vẻ mặt thích thú, chẹp miệng nói.
“Anh trai này, ngươi rất tinh nghịch!” Hai ma chơi trong hốc mắt của đầu lâu hơi ngưng đọng, chậm rãi nói.
“Đầu lâu này, ngươi rất tinh nghịch!” Sắc mặt Vương Đằng không thay đổi, chậm rãi nói.
“…” Trên trán đầu lâu không khỏi rũ xuống mấy vạch đen. Lúc này cuối cùng nó cũng cảm nhận được hình như nó đã gặp phải kẻ địch trong đời.
Sự bỉ ổi của nhân loại này không kém hơn nó chút nào.
“Được rồi, trò chơi kết thúc ở đây, không chơi nữa, làm chuyện nghiêm chỉnh.” Đầu lâu nhún vai, nhảy ra khỏi mây đen.
Cả thân hình của nó cuối cùng cũng hoàn toàn hiện ra trước mặt Vương Đằng và Chu Huyền Vũ. Đây chính là một bộ xương màu đen, ngoài cả người đen xì ra, gần như không có bất cứ chỗ nào khác khung xương bình thường.
“Được rồi, trò chơi kết thúc ở đây, không chơi nữa, làm chuyện nghiêm chỉnh.” Vương Đằng nhún vai, nói.
“…” Đầu lâu bất đắc dĩ, nói: “Này này này, ta đã nói không chơi nữa rồi, ngươi còn tiếp, ngươi là máy đọc lại à?”
“Ế, ngươi không biết à, bản chất của nhân loại chính là máy đọc lại mà.” Vương Đằng sâu xa nói.
“À, thất lễ rồi, chào ngươi máy đọc lại.” Đầu lâu xoa cái đầu nhẵn bóng, ngại ngùng nói.
“Bỏ đi, dù sao ngươi cũng chỉ là một đầu lâu, không thể yêu cầu quá cao với ngươi.” Vương Đằng xua tay ra vẻ ‘ta không chấp kẻ tiểu nhân’, nói.
“Cảm ơn ngươi đã hiểu.” Đầu lâu giống như vô cùng cảm kích.
Một người một đầu lâu trong lúc nói mấy câu đã trải qua vài lần giao chiến, ai cũng không để ai có được điều tốt.
Lúc này, đầu lâu hơi khom người nói: “Xin được tự giới thiệu, tại hạ là Ô Cốt của tộc Cốt Linh.”
Nói rồi nó đứng thẳng người, trong tay không biết đã xuất hiện một cái mũ phớt màu đen từ khi nào, đội lên đầu của nó.
“Tộc Cốt Linh.” Vương Đằng lẩm bẩm trong lòng, đây là lần đầu được nghe nói đến. Hắn nhìn dáng vẻ của Chu Huyền Vũ ở bên cạnh, hình như cũng cực kỳ mờ mịt, rõ ràng cũng không hiểu về tộc Cốt Linh.
“Ô Cốt, ngươi còn đang nói nhảm cái gì, mau cứu ta!” U Minh Cự Mãng thấy bọn họ nói mãi không xong, nó không thể chịu được nữa, lại lên tiếng gọi.
Nó đang bị thương nặng đấy, khốn kiếp!
Chỉ còn lại nửa thân thôi, khốn kiếp!
Có thể nghĩ đến cảm nhận của người bị thương không, khốn kiếp!
“Ngươi đúng là rất ồn!” Vương Đằng quay đầu nhìn U Minh Cự Mãng, sâu xa nói.
U Minh Cự Mãng lập tức rùng mình, cảm giác đáy lòng sởn da gà, vội vàng ngậm miệng lại, hai con ngươi to tràn đầy sợ hãi.
“Nếu loài Hắc Ám ở sau lưng đã ra ngoài rồi, vậy thì cự mãng công cụ như ngươi cũng không còn tác dụng nữa.”
Vương Đằng vừa dứt câu, chiến kiếm đã xuất hiện trong tay, lướt qua nhanh như tia chớp.
Kiếm quang lóe qua!
Phụt…
Lượng máu lớn không tốn tiền liên tục phun ra từ đầu và người U Minh Cự Mãng trong ánh mắt kinh ngạc của nó.
Giống như vòi phun nước vậy…
Sau đó, người và đầu tách rời!
Chu Huyền Vũ nhìn ngây người.
Ô Cốt tự xưng tộc Cốt Linh cũng nhìn ngây người.
Nhân loại này rất hung tàn!
Nói giết là giết!
Mãng công cụ – thật!!!
Ngay cả bản thân U Minh Cự Mãng cũng ngây người, sợ hãi vô biên ở trong lòng ập đến, bóng tối khắp nơi đã nhấn chìm nó.
“Không…”
Tiếng rống giận cuối cùng của U Minh Cự Mãng tràn đầy không cam lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm Ô Cốt.
Rõ ràng, rõ ràng đã xuất hiện rồi, tại sao không cứu nó? Tại sao hả??
Đùng!
Đầu cự mãng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
“Oa, chết rồi!” Ô Cốt kêu lên, hình như rất thương tiếc.
“…” Chu Huyền Vũ.
Hắn cảm thấy đầu lâu này diễn rất giả, không có thành ý chút nào, tiếng kêu kia giống như sự lạnh nhạt khi thấy một người không quan trọng gì chết đi vậy.
Đây là đầu lâu vô tình!
Nhưng hình như Vương Đằng cũng rất vô tình, dùng xong mãng công cụ là giết, ra tay rất ác.
“Nào nào nào, tiếp theo chúng ta tới chơi nào.” Vương Đằng cười híp mắt nhìn Ô Cốt.
“Được đó, được đó, chơi cái gì?” Ô Cốt cười hì hì nói.
“Chơi trò chim ưng bắt gà con, ta làm chim ưng, ngươi làm gà con.” Vương Đằng nói.
“…” Chu Huyền Vũ đầu toàn dấu hỏi chấm.
Chim ưng bắt gà con cái mẹ nó à!
Bây giờ hắn rất muốn bổ đầu của Vương Đằng ra xem rốt cuộc bên trong chứa cái gì, sao lối suy nghĩ lại kỳ lạ như vậy?
“Tại sao không phải ngươi là gà con chứ?” Ô Cốt tò mò hỏi.
Vương Đằng không trả lời, nhưng ánh mắt lại nhìn nửa thân dưới của Ô Cốt, ý tứ sâu xa…
“…” Ô Cốt khẽ sửng sốt, sau đó trên trán lại rũ xuống vô số vạch đen.
O(╯□╰)o
K! O!
Ô Cốt lại hoàn toàn thất bại!
Nó ôm ngực, lùi liền ba bước, dáng vẻ bị thương nặng. Một tay nó chỉ Vương Đằng, ngã về phía sau. “A, ta chết rồi!”
Nó cứ vậy ngã ở trong không trung, lơ lửng ở đó nửa ngày cũng không động đậy.
“…” Chu Huyền Vũ.
Đây rốt cuộc là đầu lâu kỳ lạ ở đâu ra vậy!!!
Trong lòng hắn sắp sụp đổ rồi.
Đụng phải một Vương Đằng thì thôi đi, giờ lại nhảy ra một đầu lâu kỳ lạ.
Một người một đầu lâu đúng là giống như bạn cùng phòng bệnh ở bệnh viện tâm thần chạy ra ngoài tụ tập, vô cùng vui vẻ.
“Giả quá rồi!” Vương Đằng không để ý sự oán hận của Chu Huyền Vũ, nhìn Ô Cốt, sâu xa nói.
“Hả? Thật sao? Diễn xuất của ta vẫn rất tốt mà.” Ô Cốt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói.
“Còn không à, ta liếc cái đã nhìn ra rồi.” Vương Đằng nói.
“Chao ôi, đúng là thất bại.” Ô Cốt nhảy bật dậy, làm bộ làm tịch phủ bụi không tồn tại trên người, cúi đầu ủ rũ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận