Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 913: Ngươi kêu đi, kêu lớn giọng hơn nữa cũng không có ai nghe thấy

“Đã nói là do ta tự nghĩ ra, thì chắc chắn không giống rồi.” Gương mặt Vương Đằng có vẻ đứng đắn, nhưng trong lòng không nhịn được cười to.
Đương nhiên không giống với trước đó rồi!
Hắn tăng thêm lượng sữa, cảm giác kia ít nhất mãnh liệt hơn mười lần, sao có thể giống nhau được.
Đàm Đài Tuyền lại không cãi lại được, nàng cảm thấy Vương Đằng chắc chắn đang lừa gạt nàng, nhưng lại không tìm được điểm đáng ngờ, chỉ có thể hoài nghi nhìn hắn: “Nếu ngươi đã biết, vì sao không dùng sớm?”
“Thật ra ta mới vừa quan sát Thánh nữ thi triển nên mới sáng tạo ra.” Vương Đằng nói dối không viết nháp, há mồm nói ra.
“…”
Má nó, tên này lại đang làm màu!
Mọi người nhìn vẻ mặt đắc ý đáng đánh đòn kia, hận không thể đè hắn xuống cho một trận.
Lúc này, đại hiền giả Farah từ đằng xa đi đến, hiển nhiên cũng vừa nhìn thấy một màn mới vừa rồi, nhìn Vương Đằng khiếp sợ. Hắn mở miệng nói: “Vương Đằng các hạ thật sự là kỳ tài xuất chúng, lại có thể nghĩ ra được chiến kỹ chữa trị hiếm thấy như thế!”
Vương Đằng luôn cảm thấy trong lời nói của hắn có hàm ý khác, nhưng không hề lo lắng sẽ bị vạch trần, khiêm tốn nói: “Cũng thường thôi, trên thực tế, ta luôn khá chăm chỉ, ngày thường tích lũy rất nhiều tri thức, đến thời khắc mấu chốt, dĩ nhiên là linh quang chợt lóe, sau đó đã… ngộ rồi!”
“…” Đại hiền giả Farah trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Đằng.
Chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như thế!
Hắn vốn không định khen Vương Đằng.
Nói cái gì tự nghĩ ra, theo ý hắn vốn chính là bậy bạ, phương pháp chữa trị này rõ ràng chính là ‘Chúc phúc của nữ thần’, bí mật không truyền ra ngoài của núi Thánh bọn họ!
Vương Đằng tên này đã ăn trộm, quả thật không biết xấu hổ!
Nhưng điều khiến hắn tức giận là hắn hoàn toàn không có chứng cứ, cho dù Vương Đằng tùy tiện như thế nào, hắn đều không có cách nào với Vương Đằng cả.
Đại hiền giả Farah tức đến suýt nữa giật đứt râu của mình.
Khóe miệng hắn co giật, hắn đổi đề tài nói: “Vài vị có ơn lớn với núi Thánh ta, mời đi theo ta đến Thần điện, Thánh nữ đại nhân muốn đích thân cảm ơn các vị.”
Nói xong, hắn đưa tay làm một động tác mời.
“Mời chúng ta đi Thần điện!” Đám người Đàm Đài Tuyền kinh ngạc nói.
“Đúng vậy!” Đại hiền giả Farah gật đầu.
“Đi thôi, nếu họ đã mời, chúng ta cứ đi theo là được.” Vương Đằng nói.
Thật ra hắn chỉ định đi đến Thần điện để hốt nguyên lực Quang Minh thôi, đó chính là một chỗ tốt, nếu lại có thêm một lần bong bóng thuộc tính đầy Thần điện thì càng tốt.
Khi Vương Đằng bước lên Thần điện, trong lòng ngây ngất nghĩ như vậy.
“…” Đại hiền giả Farah nhìn dáng vẻ tự quen thuộc kia của hắn, đáy lòng rất phức tạp.
Đám người Đàm Đài Tuyền bất đắc dĩ đuổi theo, thật ra bọn họ cũng cực tò mò với Thần điện, đi theo tăng thêm kiến thức cũng không tồi.

Đỉnh núi, Thần điện.
Vương Đằng đi vào giống như đến nhà mình, đại hiền giả Farah lại chậm hơn một bước, cảm giác tâm tình rất tệ.
Nhưng mới đi được hai bước, Vương Đằng đã dừng lại.
Hắn… không biết đường!
Đại hiền giả Farah cuối cùng đã tìm lại được sự thận trọng, ngẩng đầu lên, đi tới trước.
Không bao lâu, hắn dẫn mọi người đến trước một căn phòng, nói: “Vài vị nghỉ ngơi trước một chút, ta gọi thị nữ chuẩn bị đồ ăn, các ngươi có thể thỏa sức dùng.”
Mọi người đều không hề khách khí, bọn họ đã bị thương không nhẹ trong khi chiến đấu, cũng cần chút thời gian để tĩnh dưỡng.
Đồ ăn được mang lên, ăn uống no đủ rồi, mấy người đều tự chọn một phòng.
Vương Đằng đóng cửa lại, quan sát bày biện và đồ trang trí trong phòng, đôi mắt lóe lên một tia kinh diễm.
Xa xỉ!
Thoải mái!
Cao quý!
Không biết nên dùng từ gì để hình dung, tóm lại chỗ này của Thần điện quả thật xa hoa đến cực hạn.
Những thần côn của núi Thánh này cũng thật sự biết hưởng thụ.
Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng, gương mặt tràn đầy phê phán và hèn mọn.
Hắn ngã thẳng xuống giường, lăn lộn, duỗi lưng mỏi… thật cmn thoải mái!
Nhìn lên trần nhà, thả lỏng tâm thần một chút. Hắn khoanh chân ngồi, đột nhiên xòe bàn tay ra, một ngọn lửa đan xen giữa màu xanh và màu trắng hiện lên trong lòng bàn tay hắn.
Ngọn lửa màu xanh trắng này tạo thành một cái lồng hình tròn, chính giữa cái lồng kia có một ngọn lửa màu đen!
Ba loại lửa!!!
Lửa màu xanh là lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, lửa màu trắng là Quang Minh Thánh hỏa, lửa màu đen là lửa Hắc Ám…
Vương Đằng lại trong lặng yên không tiếng động nắm giữ ba loại dị hỏa trời đất.
Trong đó ngọn lửa màu xanh không cần nhiều lời, vốn đã bị hắn nắm giữ, nhưng Quang Minh Thánh hỏa lại vừa hay có được.
Về phần có được như thế nào, đương nhiên là khi hắn khống chế trận pháp Thần điện đã dùng một vài thủ đoạn nhỏ, giữ lại một phần căn nguyên của khí linh Thánh hỏa.
Cho dù khí linh của Thánh hỏa kia biết cũng không thể làm được gì, dù sao vì tiêu diệt Xi Diễm Ma Quân mà thôi, luôn cần phải hy sinh một chút.
Còn lửa Hắc Ám…
“Grào!” Lúc này trong phạm vi lồng sáng hỏa diễm đột nhiên truyền đến tiếng gào yếu ớt, bị ngọn lửa ngăn cách, chỉ có Vương Đằng có thể nghe được.
Ngọn lửa màu đen bên trong thay đổi hình dạng, cuối cùng biến thành dáng vẻ của Xi Diễm Ma Quân.
Một con thú con màu đen chỉ lớn chừng quả bóng bàn.
Nó giương nanh múa vuốt, không ngừng rít gào về phía Vương Đằng, đánh thẳng vào lồng sáng hỏa diễm, hung dữ đáng yêu!
“Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài, ngươi tên khốn này lại vây khốn ta, ngươi đáng chết, ngươi đáng chết, thả ta ra ngoài…”
“Ngươi kêu đi, kêu đi, kêu lớn giọng hơn chút nữa đều không có ai nghe thấy.” Vương Đằng cười tủm tỉm nhìn xem Xi Diễm Ma Quân, cảm thấy thoải mái cực kỳ!
Lúc Xi Diễm Ma Quân thoát khốn, không ai bì nổi, đắc ý vô cùng.
Kết quả hiện giờ lại sa vào làm tù nhân, lại bị nhốt, tình huống còn thê thảm hơn lần trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận