Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 677: Thiếu tướng! (2)

Mọi người nghe vậy, vô cùng kinh ngạc.
Tam đại nguyên lão này đánh giá Vương Đằng quá cao rồi!
Dốc hết sức cứu viện có nghĩa là tam đại nguyên lão vô cùng mong muốn cứu Vương Đằng về.
Họ thả ra một tín hiệu, bên trên muốn trọng dụng Vương Đằng!
Nhưng mọi người nghĩ lại cũng không thấy kỳ lạ.
Rất nhiều người trong bọn họ đều trấn giữ ở vùng khác, vẫn chưa tham gia chiến đấu lần này, nhưng sau đó cũng nhận được báo cáo sau trận chiến ở thành phố Tinh Phong.
Do đó, tất cả mọi người đều biết rõ biểu hiện của Vương Đằng trong trận chiến ở thành phố Tinh Phong.
Người có thể đạt đến trình độ như vậy, có thể nói là không ai trong những người có mặt ở đây làm được.
Chàng trai trẻ tiến sâu vào dị giới lúc này quá kinh diễm rồi!
Năng lực của Vương Đằng có thể so với một quân đội, hơn nữa trong tình huống đặc biệt nào đó, thậm chí còn quan trọng hơn một đội quân đội.
Nếu có thể cứu trở về thì nhất định là chuyện tốt đối với nhân loại!
Mọi người không hề nghi ngờ.
“Nghe nói bên dị giới đã trao cho Vương Đằng tước vị Bá tước vinh dự rồi?” Lúc này, cụ già nho nhã hiền lành lại hỏi.
“Lần trước trong trận chiến Dương thành, Vương Đằng đã gây dựng tình hữu nghị tốt đẹp với phía dị giới. Dường như bọn họ cũng vô cùng xem trọng thiên phú của Vương Đằng, nên lúc đó đã trao cho hắn tước vị Nam tước vinh dự. Mà lần này vì cảm ơn hắn đã cống hiến cho trận chiến ở thành phố Tinh Phong, lại đặc biệt trao tặng cho hắn tước vị Bá tước vinh dự.” Đàm Đài Tuyền giải thích.
“Vương Đằng đã giúp chúng ta xây dựng cầu nối với dị giới!” Cụ già hòa nhã hiền lành cảm thán.
“Nếu bên phía dị giới không tiếc tước vị, chúng ta cũng không thể làm lạnh lòng hắn. Theo ta thấy, lực lượng của Vương Đằng chắc hẳn đã đạt đến cấp Chiến Tướng, thêm công lao hắn lập nên trong trận chiến này, nâng quân hàm của hắn lên Thiếu tướng cũng không quá đáng.” Cụ già dáng người vạm vỡ nói.
“Việc này….” Mọi người nghe vậy, lập tức kinh ngạc.
Quân hàm Thiếu tướng!
Vương Đằng mới bao nhiêu tuổi chứ!
Mới mười tám tuổi đã có quân hàm Thiếu tướng, nghe không chân thực cho lắm!
“Quân hàm Thiếu tướng, có phải hơi… quá rồi không?” Có người dè dặt hỏi.
“Đúng vậy, Thiếu tướng mới mười tám tuổi, e rằng sẽ dẫn đến sóng gió không nhỏ, chưa chắc là chuyện tốt đối với hắn.” Có người khác phụ họa theo.
“Chuyện này sẽ đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió...”
Đàm Đài Tuyền chau mày không lên tiếng. Là cô giáo của Vương Đằng, lúc này nàng không tiện nói gì đó, nhưng nàng tin rằng tam đại nguyên lão cũng sẽ cho Vương Đằng một câu trả lời hài lòng.
Tam đại nguyên lão nghe mọi người thảo luận ta một câu ngươi một câu. Mãi đến khi bọn họ yên tĩnh lại, cụ già nhỏ gầy ngồi ở giữa mới nói bình thản và chắc chắn: “Thời kỳ phi thường, làm việc phi thường, chuyện này cứ quyết định như vậy!”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng không nói gì nữa.
Ý của tam đại nguyên lão vô cùng rõ ràng, chuyện này chẳng còn chỗ nào để bàn bạc.
Rất rõ ràng, Vương Đằng đã lọt vào mắt xanh của tam đại nguyên lão.
Nếu hắn trở lại, nhất định một bước lên trời!
Hang động u ám ẩm ướt, Vương Đằng đã “cẩu” bốn năm ngày rồi.
Không thử thì không biết, hoá ra hắn là một người kiên cường chịu được tịch mịch, cũng chống chọi được hoàn cảnh ác liệt.
Ừm, vô cùng kiên cường!
Nghĩ đến vì bảo toàn tính mạng, hắn kiên cường nhẫn nhịn hoàn cảnh này trong thời gian dài như vậy, hắn thật bội phục chính mình.
Lúc này hắn đã cảm giác vết thương trên cơ thể tốt hơn khá nhiều rồi. Trong hoàn cảnh xung quanh đều là nguyên lực Hắc Ám, Bát Tí ma thể vừa có được không bao lâu có thể nói là như cá gặp nước, khiến năng lực hồi phục của hắn trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
Cộng thêm sự nhân lên từ hai bộ công pháp luyện thể Bát Cực Ma Công và Lôi Đình Thân, tốc độ khôi phục cơ năng của cơ thể hắn không thể dùng lẽ thường để suy đoán.
Đặc biệt là Lôi Đình Thân, sau khi hắn mượn Vạn Lôi Tịch Diệt trận tu luyện công pháp này, đã tôi luyện cơ thể của hắn đến mức độ vô cùng mạnh.
Vương Đằng ngồi trên đất, siết chặt nắm đấm, cảm thấy e là một quyền của mình đã đủ đánh nát một tên võ giả cấp Chiến Binh cửu tinh.
Trên thực tế, nếu không phải lần này bị thương quá nặng, dựa vào một loạt năng lực này, hắn vẫn có thể rút ngắn thời gian khôi phục xuống một nửa.
Vương Đằng chuẩn bị rời khỏi cái hang động nhỏ hẹp đáng chết này, ở lại đây thêm nữa, hắn sắp bị mắc chứng sợ hãi giam cầm rồi.
Ầm!
Đột nhiên, hắn duỗi tay ra, đấm một quyền lên trên đỉnh đầu.
Rễ cây đại thụ, bùn đất dày nặng, lập tức bị hắn đánh văng lên trời, rơi ra khắp nơi.
Thân thể Vương Đằng loé lên, hắn đã xuất hiện bên ngoài, nơi cách hang động mười mét, bùn đất kia chẳng hề rơi lên trên người của hắn.
Nhưng đứa trẻ đáng thương nào đó vẫn ở trong hang động thì gặp tai hoạ rồi.
Mấy ngay nay, nó sống khá thoải mái, mỗi ngày Vương Đằng đều cho nó thức ăn, hơn nữa còn là thức ăn vô cùng thơm ngon. Nó hoàn toàn không cần đi ra ngoài săn mồi.
Mỗi ngày vùi mình trong cái ổ nhỏ, không phải ăn rồi ngủ, thì là ngủ rồi ăn… ngày tháng trôi qua thoải mái biết bao nhiêu.
Cơ thể gầy yếu dường như cũng mập lên một vòng!
Đáng tiếc, sau khi vết thương của Vương Đằng hoàn toàn hồi phục, ngày tháng thế này cuối cùng vẫn một đi không trở lại.
Vừa rồi nó đang trong giấc mộng, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang rất lớn, sợ hãi mở mắt ra, nhảy từ dưới đất lên, còn chưa kịp phản ứng lại, đã nhìn thấy cái ổ nhỏ của chính mình bị huỷ tan tành không còn hình dáng, lượng lớn bùn đất vụn cỏ từ trên trời đập xuống.
Bốp!
Một tảng bùn đất lớn vừa hay đập trúng lên trên đầu của nó, nó đau đến mức nhe răng há miệng, nước mắt lưng tròng.
Vật nhỏ ngơ ngác nhìn cái ổ của mình biến thành một cái giếng trời, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời, sau đó nó bèn tìm kiếm bóng dáng người đã bá chiếm cái ổ nhỏ của nó mấy ngày nay, cuối cùng nhìn thấy tên đó ở ngoài mười mét!
Bạn cần đăng nhập để bình luận