Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 889: Tạo phản!

“Ngươi thật sự điên rồi, đã bị hắc ám ăn mòn, tâm trí ngươi đã ma hóa từ lâu, ngươi đã không phải là ngươi nữa.” Farah trầm giọng nói.
“Chẳng thể bàn luận chuyện trời cao với chú ếch ngồi nơi đáy giếng.”
Kipling không để bụng, lắc đầu, vẻ mặt khinh thường như cũ.
Đột nhiên hắn mở hai tay, làm động tác ôm trời.
Ầm!
Ngay sau đó, một luồng hơi thở mạnh mẽ bùng phát ra từ trong thân thể hắn, thổi quét ra bốn phương tám hướng.
“Ta chính là ta, không ai thay đổi được.”
Lời nói tự tin truyền ra từ trong miệng hắn, kèm theo vẻ ngạo nghễ.
Kình phong nổi lên, lướt qua tóc trắng và áo bào của Kipling.
Mọi người bỗng mở to mắt nhìn, chỉ thấy mái tóc trắng của hắn lại nhanh chóng biến thành màu đen, thậm chí nếp nhăn trên mặt cũng bắt đầu rút đi, dần dần trở nên bóng loáng. Đôi mắt có hơi vẩn đục phản chiếu ra ánh sáng đen quỷ dị, sắc bén mà sáng ngời…
Hắn đang trở nên trẻ lại!
Tất cả mọi người nhìn cảnh này với vẻ khó tin.
Chẳng bao lâu, Kipling đã từ một lão già tóc trắng xóa biến thành một người đàn ông trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi.
Thậm chí, vóc dáng của hắn còn có hơi đẹp trai!
Khí chất phi phàm!
Cộng với một đôi mắt thâm trầm đen như mực, chắc chắn có sức hấp dẫn trí mạng với các phu nhân, tiểu thư.
Mọi người im lặng, một vùng yên tĩnh!
“Vãi, ngươi định đi làm trai bao sao?” Đúng vào lúc này, một tiếng thán phục bỗng vang lên.
Mọi người: “...”
Kipling: “...”
Giọng nói vang ra hấp dẫn mọi ánh nhìn của mọi người đổ về.
Đó là... Vương Đằng!
“Sao lại nhìn ta như vậy, chẳng lẽ các ngươi không thấy hắn có tiềm năng làm trai bao lắm à?” Vương Đằng nói.
Kipling vốn đang hưng phấn, cảm thấy mình đã thăng hoa, thế nhưng giờ phút này, một cơn giận dữ không thể kiềm chế lại trào dâng, gân xanh trên trán hắn nổi lên rần rần.
Dù với tâm tính của hắn thì lúc này cũng không kìm được bùng nổ!
Hận không thể làm gỏi Vương Đằng ngay lập tức!
Ánh mắt mọi người nhìn Vương Đằng đầy kỳ quặc, họ cũng đang sốc lắm đây.
Đang trong bầu không khí căng thẳng như thế này mà hắn còn nói được ra một câu như thế.
Vương Đằng thấy không ai đáp lại mình thì tự biên tự diễn nói: “Cơ mà không biết cơ thể đó của ngươi có biến trẻ lại không, trai bao mà nhỡ không đủ sức là dễ bị chơi tới ná thở luôn đó, thời nay có mấy phú bà có sở thích đặc biệt, biết chơi lắm, quất ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề.”
Mặt mày Kipling tối sầm lại.
Phú bà cái cớt!
Quất ba ngày ba đêm cái shit!
Đây là loại từ ngữ bẩn thỉu gì vậy?
Ai nấy cũng tỏ ra bất lực, phục sát đất Vương Đằng.
Một người có thể xoay chuyển hoàn toàn bầu không khí xa tới cả vạn dặm tít tắp như vậy, người bình thường đố ai làm được.
Đại hiền giả Farah cũng mang vẻ mặt kỳ lạ, hắn nhìn Kipling với ánh mắt thương hại, vô cớ cảm thấy buồn thay cho hắn.
Vương Đằng đến từ nước Hạ này thật là độc mồm độc miệng!
Kipling đắc tội hắn quả là xui tận mạng!
“Đủ rồi!” Kipling cảm nhận được ánh mắt của mọi người thì càng ức chế trong lòng, lửa giận bốc lên, lạnh lùng quát.
“Chết đến nơi rồi còn to mồm!”
“Cho dù ngươi có tư chất xuất chúng, là thiên kiêu của nước Hạ, thì hôm nay cũng phải chôn thây ở đây.”
Hắn âm u nhìn Vương Đằng như đang nhìn một người chết.
“Giọng điệu không nhỏ nhể.” Vương Đằng bật cười ha ha.
“Đại hiền giả Kipling, bây giờ ngươi dừng tay vẫn không muộn, niệm tình ngươi cống hiến bao năm qua, ta sẽ chỉ trấn áp ngươi trong Thần điện để sám hối mà không lấy tính mạng của ngươi.” Lúc này, Ares cất tiếng nói.
“Trấn áp trong Thần điện để sám hối ấy hả? Ha ha ha…” Kipling ngửa mặt cười phá lên như nghe thấy câu chuyện vô cùng nực cười, hắn khinh khỉnh nói: “Thánh nữ này, ngươi vẫn khờ khạo như thế.”
“Nhưng cũng chính nhờ ngươi quá khờ khạo mới cho ta cơ hội này!”
“Tiếc là kế hoạch của ta bị thằng nhãi kia phá bĩnh, bằng không ta đã không vội vàng động thủ ngay ngày hôm nay.”
“Thì ra ngươi đã có âm mưu từ trước!” Đại hiền giả Farah nhăn mặt nói.
“Thay vì giao Thần điện cho những kẻ tầm thường các ngươi, thì chi bằng giao cho ta, ta sẽ dẫn dắt Thần điện lên đỉnh cao thế giới, đến lúc đó tất cả các nước sẽ phải phục tùng Thần điện chúng ta.” Kipling nói.
Nói rồi hắn không cũng không định nhiều lời vô ích mà quát lớn.
“Ai tình nguyện theo ta thì bước ra!”
Phừng phừng phừng!
Tiếng nói vừa dứt, từng luồng hơi thở hắc ám đột nhiên bạo phát, mạnh mẽ vô biên.
Trong đó có Arodney và mấy tên thánh kỵ sĩ từng ra tay với Vương Đằng, lúc này họ đang biến đổi vô cùng kỳ quái, nguyên lực Hắc Ám trên cơ thể bắt đầu khởi động, uốn lượn quanh cơ thể và hình thành những đường vân đen thẫm dưới làn da họ.
Ngay cả thánh giáp tinh thần trên người họ cũng như bị ăn mòn, từ màu vàng chuyển dần thành màu đen tăm tối.
“Các ngươi!”
Đại hiền giả Farah cùng với những thánh kỵ sĩ Ceauxen ủng hộ Thánh nữ đều thay đổi sắc mặt, nhìn họ với ánh mắt khó tin.
Cùng lúc đó, từng bóng người bay đến từ bốn phương tám hướng.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, trên mặt đất đã xuất hiện vô số bóng người, có người đứng trên tảng đá, có nhảy lên mười hai cung hoàng đạo, có kẻ lại lơ lửng giữa trời, lập tức bao vây kín chung quanh.
Farah đầy vẻ bàng hoàng, nội tâm rung động không thôi.
Hắn không thể ngờ rằng bên trong Thánh điện lại có nhiều người bị Kipling lôi kéo và sẵn sàng theo hắn tạo phản đến thế.
Làm sao có thể!
Tất cả nên ủng hộ Thánh nữ mới phải chứ?
Nàng mới là đại diện của thánh thần, là vị thần hành tẩu ở nhân gian.
Vì sao họ dám?
“Ha ha ha, ngươi thấy chưa.” Kipling cười phá lên: “Đâu chỉ có mình ta nghĩ như vậy, Thần điện cần được dẫn dắt bởi người có năng lực và dã tâm, chứ không phải ru rú ở trên núi Thánh làm một lũ sống ẩn dật chỉ biết đứng ngoài bàng quan.”
“Chưa tới thời điểm giáng thế.” Trước tình thế ấy, Ares vẫn điềm tĩnh, bình thản lắc đầu nói.
“Hừ, giả thần giả quỷ, vậy các ngươi nói xem bao giờ mới là thời điểm thích hợp.” Kipling hừ lạnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận