Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 672: Thế giới Hắc Ám?

Nó phải mất một thời gian dài để đào và xây dựng nên cái hang nhỏ này. Nó rất hài lòng với kiệt tác của mình!
Nhưng gần đây nó đã do dự, và nó đang xem xét có nên dọn nhà hay không!
Bởi vì chỉ hai ngày trước, một vị khách không mời mà đến đã đột nhập vào cái hang nhỏ của nó.
Nhưng điều khiến nó khó hiểu là, làm thế quái nào mà ‘gã khổng lồ’ này lại có thể chui vào hang của nó từ một cái lỗ nhỏ như vậy?
Ngay cả sinh vật thân mềm nhất nó từng thấy cũng không thể nhét nổi cơ thể vào cái hang của nó mà không để lại dấu vết xung quanh cửa hang.
Nó cũng đã kiểm tra tất cả các cửa động, chắc chắn không có dấu hiệu hư hỏng do nghiền nát.
Vì vậy, nó thực sự không hiểu.
Và lý do tại sao nó vẫn còn chần chừ thay vì chạy trốn ngay lập tức, hoặc giết chết ‘gã khổng lồ’ đã xâm chiếm hang ổ của nó là bởi vì ‘gã khổng lồ’ kia giống như đã chết!
Nó không thể cảm nhận được hơi thở của sự sống từ trên người ‘gã khổng lồ’. Hơn nữa, người ‘gã khổng lồ’ cũng tràn đầy vết thương và máu tươi. Theo nhận thức của nó, chịu vết thương nặng như vậy chắc chắn không cứu sống nổi, chỉ có thể ăn thịt.
Nhưng ‘gã khổng lồ’ kia trông rất giống nó, cho nên nó không nỡ ăn.
Vật nhỏ leo vào hang dọc theo miệng hang. Dưới đáy hang, một bóng đen nằm cuộn tròn ở đó, mắt nhắm nghiền, trên người không có chút hơi thở nào, hệt như đã chết.
Vật nhỏ ngồi xổm bên cạnh cái bóng đen, vươn tay chọc chọc vào… mông cái bóng, lẩm bẩm: “Vì sao thân thể của tên to lớn này vẫn chưa thối rữa tí nào thế? Lớn như vậy, nếu cố gắng đưa ra ngoài, cửa động nhất định sẽ bị phá hỏng.”
Nó buồn rầu nhíu mày, thở dài ngao ngán.
Nó cực kỳ cẩn thận, nhưng kiến thức của nó không đủ, tình hình trước mắt đã vượt quá tầm hiểu biết của nó, vì vậy nó không thể quyết định chắc chắn được.
“Ngộ nhỡ gã to xác vẫn còn sống thì sao? Hay là vẫn nên dọn đi nhỉ... Nhưng ta đã tìm hai ngày rồi mà vẫn không tìm được nơi ẩn náu, nếu cứ rời đi như vậy, không chừng nửa đêm sẽ bị ăn thịt.” Đôi mắt nó hiện lên vẻ sợ hãi, như thể nhớ ra điều gì đó cực kỳ đáng sợ.
Nó lưỡng lự, bồn chồn, đứng dậy, đi vòng quanh ‘gã khổng lồ’ hai vòng, sau đạp mạnh vào người ‘gã khổng lồ’.
“Đều tại ngươi!”
Dường như chưa hả giận, nó lại đá tiếp!
Bốp!
Đá một cước này, bóng đen im lặng đột nhiên có động tĩnh. Hắn chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen như mực lại lóe lên tia sáng lấp lánh.
Chút ánh sáng nhỏ bé này, nó chỉ nhìn thấy trên bầu trời đêm đầy sao.
Nhưng lúc này, trong lòng nó tràn ngập nỗi sợ hãi vô hình, từng cơn ớn lạnh nổi lên từ đáy lòng.
Nó lặng lẽ lui về phía sau, lưng áp sát vào trong góc hang, để cho bóng tối giấu đi thân thể nó, rồi nó từ từ tiến từng bước một về phía cửa hang.
Đáng tiếc, không như mong muốn của nó, hai đôi mắt sáng kia đã nhìn về nó một cách chuẩn xác.
“Ta là ai?”
“Ta đang ở đâu?”
“Ta muốn đến đâu?”
Khi Vương Đằng tỉnh dậy, đầu óc hắn hỗn loạn, tạm thời không nhớ ra được gì cả.
Hắn vô thức dò xét bốn phía và phát hiện ra đây là một hang động hẹp, ẩm thấp, tối tăm, nhưng trên mặt đất phủ đầy cỏ khô nên không ẩm ướt như vậy.
Khi hắn muốn đứng lên, hắn đã bất đắc dĩ từ bỏ.
Bởi vì không gian ở đây thực sự quá nhỏ hẹp, không đủ để cơ thể hắn đứng lên.
Hắn hơi cúi người, sau đó tựa vào vách hang động, nhưng tư thế này khiến hắn rất khó chịu.
Nhưng với động tác này, vô số vết thương trên cơ thể hắn cũng bị ảnh hưởng.
“A!” Hắn thở gấp vì đau.
Ôi đau thật!
Những cơn đau đớn dồn dập khiến Vương Đằng cuối cùng cũng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hôn mê.
Tên quái vật Hắc Yểm Ma Quân kia lại không chết!
Còn kéo hắn tới nơi quỷ quái này!
Con mẹ nó, hắn đã không thèm đếm xỉa đến tính mạng mới nghịch chuyển được cục diện trận chiến, vốn tưởng rằng đã thu được thắng lợi. Tất cả mọi người đều hô to tên hắn.
Chỉ nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng được, tiếp theo chắc chắn là thời khắc huy hoàng của hắn.
Nghênh đón hắn tất nhiên là đủ lời khen ngợi, sùng bái, tôn kính … Suy nghĩ một chút thôi đã thấy đắc ý rồi!
Kết quả là, tất cả đã biến mất!
Hắn bị đẩy vào vết nứt không gian rồi đến nơi không xác định này.
Nghĩ đến đây, Vương Đằng không khỏi thầm thở dài.
Những cường giả như Hắc Yểm Ma Quân quả thực quá khó chơi. Cho dù bị hắn dồn vào tuyệt cảnh, nó vẫn có thể tránh được sự nhận biết của tất cả mọi người, tung ra đòn đánh lén vào giây phút cuối cùng một cách bất ngờ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc ấy nếu không phải do tinh thần lực và nguyên lực của hắn bị tiêu hao quá nghiêm trọng, hắn cũng không thiếu đề phòng như thế, để rồi trúng phải chiêu trò quỷ quyệt của Hắc Yểm Ma Quân.
Bây giờ nghĩ đến những chuyện này cũng vô ích, điều quan trọng nhất lúc này chính là tìm hiểu rõ tình hình hiện tại.
Hắn ngắm nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên một sinh vật sống khác trong hang động.
Ngay từ khi tỉnh lại, hắn đã chú ý tới vật nhỏ này, nhưng nó quá nhỏ bé và yếu ớt, cho dù hắn bị thương nặng vẫn có thể bóp chết nó bằng một ngón tay nên cũng không để ý tới.
Lúc này, ánh mắt của hắn rơi trên người vật nhỏ, quan sát nó.
Khi thấy rõ hình dạng của nó, Vương Đằng hơi kinh ngạc trong lòng.
Thoạt nhìn, nó giống như một đứa trẻ nhân loại, ước chừng khoảng sáu bảy tuổi, gầy gò, nhỏ bé, toàn thân lấm lem bùn đất, mặt mày bụi bặm xám ngoét, tóc khô vàng bết dính vào nhau, không biết bao lâu rồi chưa tắm rửa.
Một mùi chua thoang thoảng trong hang khiến hắn bất giác nhíu mày một cái.
Vật nhỏ thấy Vương Đằng nhìn mình thì tim nhảy loạn, nó vô cùng hối hận vì không kịp rời đi sớm hơn, để bây giờ rơi vào ‘Miệng cọp’ của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận