Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 925: Quân chủ quân Hắc tước! (2)

“Có lời gì, ngươi cứ nói.” Hồng Soái mỉm cười.
Bọn họ nghĩ Vương Đằng cũng nên biện bạch cho bản thân mình hai câu, dù sao cũng là một người trẻ tuổi, làm sao chịu được việc bị người khác coi thường, nhất là đối với thiên chi kiêu tử như Vương Đằng, trong lòng lại càng kiêu ngạo hơn.
Đàm Đài Tuyền bỗng có dự cảm chẳng lành.
Nàng hiểu Vương Đằng quá rõ.
Thằng nhóc này chắc chắn sẽ làm điều gì đó ngược lại, chắc chắn là hắn không biện minh cho mình.
Trong lòng Đàm Đài Tuyền đã chắc chắn.
“Khụ khụ.” Vương Đằng vội ho một tiếng nói: “Thật ra, ta nghĩ những gì mọi người nói đều rất có lý. Ta còn quá trẻ, không có năng lực đảm nhiệm!”
Hồng Soái: “…”
Ung Soái: “…”
Long Soái: “...”
Mọi người: “...”
Mọi người đều không nói nên lời, không ngờ Vương Đằng lại nói ra lời từ chối.
Có sai chỗ nào không vậy?
Chẳng lẽ người trẻ tuổi bây giờ không thích ngồi ở vị trí cao, nở mày nở mặt?
Bọn họ đã tụt hậu tới mức này rồi sao?
Đàm Đài Tuyền thầm nói: “Quả nhiên.”
Nàng đã quen quá quen với cái tính này của Vương Đằng, người này không bao giờ hành động theo lẽ thường.
Nếu hắn muốn đảm nhận vị trí này, dù không để cho hắn làm, hắn cũng sẽ nghĩ hết biện pháp để làm, với thực lực của hắn thì không ai có thể ngăn cản được. Nhưng nếu hắn không muốn làm thì đoán chừng không ai có thể thuyết phục được hắn.
Tất nhiên, nếu khiến cho hắn cam tâm tình nguyện, hắn sẽ không có gì để nói.
Bây giờ để xem ba vị nguyên soái làm thế nào để thuyết phục hắn.
Lúc này, ba vị nguyên soái nhìn nhau, Hồng Soái hỏi: “Vương Đằng, ngươi có biết lần này để ngươi đảm nhiệm quân chủ quân Hắc Tước là vì cái gì không?”
“Còn có lý do nào sao?” Vương Đằng có chút ngạc nhiên.
“Chúng ta đã tìm thám thính được hang ổ của Chân Lý giáo, cho nên chúng ta muốn ngươi đi tiêu diệt chúng.” Hồng Soái không lòng vòng nữa, trực tiếp giải thích lý do.
Hồng Soái vừa dứt lời, mọi người đều không khỏi kinh ngạc.
Chân Lý giáo!
Bên trên đã tìm được sào huyệt của Chân Lý giáo?!!
Chân Lý giáo làm nhiều việc ác, tất cả mọi người không ai không muốn tìm mọi cách để tiêu diệt bọn họ. Nhưng Chân Lý giáo thật sự vô cùng xảo quyệt, hành tung của môn đồ bí hiểm, hơn nữa đều đã bị tẩy não. Một khi bị bắt bọn họ sẽ nhanh chóng tự kết liễu, rất khó biết được tin tức có ích gì từ trong miệng của bọn họ.
Không ngờ lần này lại tìm được sào huyệt của Chân Lý giáo, đây là tin tốt to lớn.
Chỉ là vừa nghĩ đến nguyên soái muốn Vương Đằng đi tiêu diệt Chân Lý giáo, mọi người lại cảm thấy vô cùng đau đầu.
Vương Đằng có thể làm được không?
Chuyện này làm tốt là một đại công, làm không tốt chắc chắn sẽ bị người ta dùng ngòi bút để lên án.
Giao cho một người trẻ tuổi không hề có kinh nghiệm như vậy, nói thật đúng là hơi không đáng tin.
Hơn nữa mọi người cũng đều rất thèm khát công lao này, cho dù đã đến vị trí này của bọn họ thì cũng muốn chia một bát canh.
Với địa vị của bọn họ muốn thăng chức đã không dễ dàng rồi, cần có cống hiến cực lớn. Tiêu diệt Chân Lý giáo vừa hay chính là một cơ hội lớn.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía Vương Đằng, lần này bọn họ lại hy vọng hắn sẽ chủ động từ chối.
Thế nhưng Vương Đằng lại xoa cằm, khóe miệng hiện ra vẻ đầy hứng thú.
Tiêu diệt Chân Lý giáo, hình như không tệ!
Chân Lý giáo chắc chắn có không ít cường giả Võ Đạo.
Nếu như một mẻ hốt gọn, thì chắc chắn lại là một nguồn bong bóng thuộc tính lớn.
Hơn nữa lúc qua năm mới kia, Chân Lý giáo đã từng ra tay với Vương gia, muốn trừ khử hắn.
Thù này hắn vẫn chưa quên.
Loạn Đông Hải cũng có bóng dáng của Chân Lý giáo, lúc đó hắn đã báo lại chuyện này lên trên, chắc hắn bên trên đang lần theo dấu vết rồi phát hiện manh mối gì đó, nên mới tìm được sào huyệt của Chân Lý giáo.
Suy nghĩ một lát, Vương Đằng nói: “Ta có thể đảm nhận vị trí quân chủ này.”
Thấy Vương Đằng không khăng khăng từ chối, trong lòng ba đại nguyên soái không khỏi thở phào, bọn họ thật sự sợ tên nhóc này bướng bỉnh.
Người khác lại nhíu lông mày.
Lẽ nào cơ hội tốt như vậy thật sự sắp bị Vương Đằng nhặt lấy chẳng tốn chút công sức?
“Nhưng mà…” Vương Đằng lại nói.
“Nhưng mà cái gì?” Lông mày Hồng Soái cau lại, hỏi.
“Nhưng mà nhiều nhất ta chỉ có thể làm nửa năm, ta không muốn bị vật tầm thường trở thành gánh nặng, nâng cao thực lực mới là việc quan trọng nhất hiện giờ của ta.” Vương Đằng nói.
Nghe vậy mọi người đều không khỏi sửng sốt.
Lời của Vương Đằng không nghi ngờ gì đã chạm vào sợi dây cung trong lòng của mọi người. Gánh vác trọng trách tuy sẽ có được nhiều tài nguyên hơn, nhưng trái lại cũng cần phải bỏ ra nhiều thời gian và tinh lực để ứng phó hơn.
Người thật sự giữ vững ý muốn ban đầu, theo đuổi Võ Đạo như Vương Đằng không nhiều.
Rất nhiều người không thể không bất ngờ.
Đàm Đài Tuyền không khỏi nhìn Vương Đằng. Chẳng trách hắn trẻ tuổi như vậy đã có thể có thực lực thế này.
Tất cả những điều này không phải vô cớ mà có.
Có lòng Vũ Đạo kiên định như vậy, muốn không thành công cũng khó.
Trong mắt Đàm Đài Tuyền lóe qua tia kiên định, nàng cũng không thể rớt lại phía sau quá nhiều.
Ba nguyên soái nhìn nhau, cuối cùng Hồng Soái nói: “Ngươi có lòng này, rất tốt! Nếu đã như vậy, lấy thời hạn nửa năm, sau nửa năm rồi quyết định ngươi đi hay ở.”

Vị trí quân chủ của quân Hắc Tước cuối cùng vẫn rơi lên đầu Vương Đằng.
Từ đó, quân chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử nước Hạ đã ra đời như vậy.
Lúc bước ra khỏi tòa cao ốc, tướng lĩnh xung quanh nhao nhao tới chúc mừng, mặt mày tươi cười, cực kỳ khách sáo.
Đối với bọn họ, Vương Đằng chẳng khác nào là đi dánh bóng tên tuổi, vừa lên đã là quân chủ quân Hắc Tước, còn có công lao lớn như tiêu diệt Chân Lý giáo đang đợi hắn.
Đây không phải đánh bóng tên tuổi thì là gì?
Nói không ngưỡng mộ thì là giả.
Nhưng hiện giờ nếu đã là tất nhiên, vậy bọn họ cũng tiện nói thêm gì nữa. So với việc sở mặt còn không bằng qua lại thân thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận