Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1343: Nói bậy, An Lan ta không phải người nghèo (2)

“Tào Hoành Đồ của Tào gia là cấp Vực Chủ, nhưng chủ yếu việc này vẫn liên luỵ đến khá nhiều người!” An Lan đảo mắt, hiển nhiên biết chuyện tước vị Nam tước, cười khổ nói: “Chẳng trách ngươi đồng ý thoải mái như vậy, hoá ra là đang đợi ta ở đây.”
“Ngươi thấy thế nào?” Vương Đằng nói.
“Được, chỉ cần ngươi giúp ta luyện tạo hộp Thiên Cơ, làm hộ vệ cho ngươi một thời gian thì có sao đâu.” An Lan nghiến răng, đồng ý.
“Sảng khoái, ta thích hợp tác với những người thẳng thắn như ngươi.” Vương Đằng cười khà khà nói.
An Lan lại không thể cười nổi, trước kia còn thấy chiếm được món hời, nhưng bây giờ dường như ngược lại, người thực sự bị chiếm lợi có vẻ là hắn.
Tên tiểu hồ ly này!
Ngàn tính vạn tính, kết quả vẫn là rơi xuống hố.
Đáng ghét!
“Ngươi đã chuẩn bị xong hết tài liệu chưa?” Vương Đằng nhìn vẻ mặt ấm ức của An Lan, không biết sao trong lòng lại rất vui vẻ, hắn cười hỏi.
“Vẫn còn một ít chưa chuẩn bị xong.” An Lan lắc đầu nói: “Nhưng hôm nay ta định đến phố Kỳ Bảo xem thử.”
“Phố Kỳ Bảo?” Vương Đằng hơi tò mò.
“Phố Kỳ Bảo có rất nhiều đồ tốt, các loại khoáng thạch, linh dược… mặc dù có vài thứ thật giả lẫn lộn, phẩm chất không đồng đều, nhưng chỉ cần ánh mắt tốt, luôn có thể đào được đồ mình cần. Quan trọng là giá cả rẻ.” An Lan nói.
“Ngươi rất nghèo sao?” Vương Đằng hỏi với vẻ mặt kỳ lạ.
“Nói bậy, An Lan ta không phải người nghèo, chỉ vì luyện tạo hộp Thiên Cơ, tiêu tốn khá nhiều thôi.” An Lan lập tức phản bác, trông có vẻ hơi khổ sở, ghen tị nói: “Vẫn là cấp Tông Sư các ngươi tốt, kiếm tiền thật quá dễ dàng.”
“Các hạ An Lan nói đùa, cấp Tông Sư chúng ta kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Xem thử hộp Thiên Cơ của ngươi đi, không biết phải hao tổn bao nhiêu tế bào não và tinh thần, ta mới có thể luyện tạo ra. Ta kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt, haizz, kiếm tiền thật không dễ dàng gì!” Vương Đằng lắc đầu, thở dài nói.
“…” An Lan.
Tên Vương Đằng này xem ra còn mặt dày hơn hắn.
“Các hạ An Lan, ta cùng ngươi đến phố Kỳ Bảo xem thử, đúng lúc ta cũng hơi hứng thú với con phố này.” Vương Đằng nói.
“Vậy thì quá tốt rồi, Tông Sư Vương Đằng. ngươi chính là luyện tạo sư, nhất định rất quen thuộc với các loại khoáng thạch, đến lúc đó nhất định phải xem giúp ta.” An Lan vui vẻ nói.
“Không dám, không dám, chỉ cần trả tiền là được.” Vương Đằng nói, đứng dậy đi ra ngoài.
An Lan: (# ̄~ ̄#)
Sau đó hai người rời khỏi liên minh Phó Chức Nghiệp, đi bộ về phía phố Kỳ Bảo.
Thực ra phố Kỳ Bảo này cũng không xa, gần ngay phố Côn Ngô, cho nên hai người không cần dùng bất kì phương tiện đi lại nào. Thời gian trực tiếp đi qua cũng không quá mười phút.
Chẳng bao lâu, phố Kỳ Bảo đã xuất hiện trước mắt Vương Đằng.
Ấn tượng đầu tiên của con phố này với Vương Đằng chín là náo nhiệt, cực kì sôi nổi, người đến người đi, tràn đầy người.
Dưới sự dẫn dắt của An Lan, hai người hoà vào dòng người.
Hai bên đường có đủ loại cửa tiệm và hàng rong. Các gian hàng bày biện các loại vật phẩm, có khoáng thạch, có linh dược, cũng có tinh hạch tinh cốt, thậm chí còn có đủ loại binh khí, rực rỡ muôn màu, khiến người ta choáng ngợp loá mắt, nhưng chất lượng quả là không đồng đều, người bình thường rất dễ dàng bị lừa.
Nhìn thấy con phố này, Vương Đằng nhớ đến con phố đồ cổ nổi tiếng nhất ở Địa Tinh. Người đến nơi này là để đào bảo, mưu đồ lấy nhỏ thắng lớn, hung hăng kiếm một khoản tiền.
Suy cho cùng không phải võ giả nào cũng giàu có.
Loại nghèo túng giống như An Lan này vẫn còn rất nhiều.
An Lan cũng không biết mình đường đường là cường giả cấp Vực Chủ lại bị Vương Đằng gắn cho cái mác người nghèo. Hắn đang rất hào hứng, đi thẳng một đường vào trong, có vẻ là khách quen của nơi này, cực kỳ quen thuộc.
Vương Đằng đi phía sau hắn, ánh mắt lại liếc nhìn xung quanh, mang vẻ tò mò.
Đột nhiên mấy bong bóng thuộc tính lơ lửng trên đường, hấp dẫn tầm mắt của hắn.
Vương Đằng nhướn mày, có hơi kinh ngạc, không ngờ ra ngoài dạo phố cũng có thể nhặt được bong bóng thuộc tính, lập tức quét niệm lực tinh thần ra ngoài, trực tiếp nhặt lấy.
‘Thuật tầm quặng x50’
‘Thuật tầm quặng x80’
‘Thuật tầm quặng x60’

“Thế mà là thuộc tính này!” Vương Đằng càng ngạc nhiên hơn.
Thuộc tính thuật tầm quặng này hắn đã từng nhặt được từ một người dự thi lúc ở Địa Tinh, không ngờ đến hôm nay lại nhặt được lần nữa.
Từng bong bóng thuộc tính tràn vào đầu của Vương Đằng, hoá thành tri thức và ký ức của hắn.
Thuật tầm quặng vốn chỉ ở giai đoạn nhập môn, đã thăng đến sơ cấp trong nháy mắt.
‘Tầm quặng sư’: 220/1000 (sơ cấp)
Vương Đằng bước đi không ngừng, tiếp tục theo An Lan tiến lên phía trước, rất nhanh lại có bong bóng thuộc tính xuất hiện, bị hắn nhặt lấy.
‘Thuật tầm quặng x100’
‘Thuật tầm quặng x80’
‘Thuật tầm quặng x120’

“Lại là thuộc tính này.” Vẻ mặt Vương Đằng hơi kỳ lạ, lại không nghĩ nhiều, miễn là có bong bóng thuộc tính thì hắn nhặt thôi, lại không tốn tiền.
Không bao lâu, hai người dừng chân trước một quầy hàng nhỏ.
Mà cấp bậc tầm quặng sư của Vương Đằng đã thăng cấp từ sơ cấp đến trung cấp.
‘Tầm quặng sư’: 50/3000 (trung cấp)
Lúc này, An Lan không chút hình tượng ngồi xổm xuống trước quầy hàng. Hắn đã đội mũ trùm đầu và mang mặt nạ kim loại lên, cho nên người khác cũng không nhận ra hắn là chủng tộc nào.
Ăn mặc như vậy rất thường thấy ở đây, rất nhiều người không muốn tuỳ tiện để lộ thân phận của mình.
Chủ nhân của quầy hàng nhỏ này là một Hồ tộc, cái đuôi màu đỏ lộ ra sau mông. Hắn vẻ ngoài anh tuấn, nhưng cười lên có hơi gian xảo: “Hai ngươi xem thử, có yêu cầu gì thì nói với ta.”
An Lan gật đầu, tỏ ra khá lạnh lùng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa khoáng thạch bên trên quầy hàng.
Trên quầy hàng này có một loại khoáng thạch tên là Xích Tinh Mẫu Đồng, là một trong những nguyên liệu luyện tạo hộp Thiên Cơ, cho nên An Lan mới dừng lại xem xét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận