Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1062: Ta là Vương Đằng của Địa tinh!

“Được rồi, được rồi, các ngươi đúng, ta sẽ để ý, nhưng không phải còn chưa tới nơi hay sao, vội cũng ích gì đâu, mà tại cái máy khoan cùi bắp này này, ngươi không thể đổi cái nào tốt hơn được à Eric?” Thanh niên tóc xanh Woolf nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Vẻ mặt Eric thoáng đen sì, hai tên này đã không mang máy khoan đất thì thôi còn không biết xấu hổ trách hắn.
Mà vốn dĩ hắn chỉ mang theo cái máy khoan cấp thấp nhất, vốn đã đủ xài rồi, vậy mà tên Woolf lắm mồm này còn chê ỏng chê eo.
Nếu không phải vì gia trưởng đôi bên quen biết nhau thì hắn đã chẳng thèm hợp tác với đối phương rồi.
Máy khoan thực ra làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đục xong ba trăm mét đất, phía bên dưới xuất hiện một cái hang cỡ lớn.
Làm máy khoan suýt thì rơi xuống, may mà được Eric giữ lại.
“Đến nơi rồi!” Mắt của hai người Woolf và Barce cùng sáng lên, nhìn vào cái hang.
Chỉ thấy một màu xanh lục tràn trề chiếu sáng cả miệng hang, hắt lên khuôn mặt họ một màu xanh lục.
Ba người vui mừng khôn xiết, liếc nhìn nhau rồi cùng nhảy vào miệng hang.
Họ không hề phát hiện ra, chỉ cách họ hơn chục mét, một bóng người đang nấp trong bóng tối, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của họ.
Vương Đằng chưa vội đi theo mà sử dụng ‘Linh Thị’ để quan sát bên dưới trước.
Đập vào mắt hắn là một màu xanh lục bạt ngàn, tràn đầy dao động năng lượng kỳ lạ.
Đồng thời, trong tầm nhìn của hắn, ba người dự thi đã rời khỏi miệng hang, lúc này Vương Đằng mới yên tâm hiện thân rồi cũng nhảy vào hang động bên dưới.
Quang cảnh bên dưới vô cùng lạ kỳ, hơi giống động thạch nhũ, có những măng ngọc được hình thành do ngọc thạch trên trần hang động rủ xuống.
Tích!
Một giọt nước mưa nhỏ xuống từ măng ngọc phát ra tiếng kêu vô cùng trong trẻo trong hang động yên tĩnh này.
Đáng nhẽ quặng ngọc sẽ không tồn tại cảnh tượng này, thế nhưng ở đây lại xuất hiện.
Vương Đằng kỳ lạ đảo mắt nhìn quanh, nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng của ba người dự thi, hang động này vốn không lớn lắm, họ đang đứng ngay phía trước, cách Vương Đằng chỉ hơn chục mét về bên trái.
Lúc này, ba người đang vây quanh một khối ngọc khổng lồ.
Khối ngọc có sắc xanh lục, trong veo, lóng lánh, được chôn trong đất, chỉ để lộ một nửa.
Ngay khi bước vào hang động, ba người dự thi đã chú ý vào khối ngọc này.
“Chính là nó, nhất định bên trong khối ngọc này có chứa tâm ngọc ngàn năm.” Eric mừng rỡ nói.
“Vậy còn chờ gì nữa, mau mở ra lấy tâm ngọc đi!” Barce đã không thể đợi thêm nữa, nếu không phải vì hắn không có kiến thức về khoáng vật, sợ làm hỏng phần tâm ngọc bên trong thì chắc hắn đã đấm vỡ nó ra rồi.
“Eric, mau ra tay đi.” Hai mắt Woolf cũng sáng ngời, đứng bên thúc giục.
“Ok!”
Eric cũng không chần chừ, lập tức lấy thiết bị để mở khối ngọc này.
Thiết bị trong tay hắn khá giống một chiếc máy cắt kim loại, nhưng có vẻ tinh vi hơn.
Nó không cắt bằng lưỡi dao cơ học, mà dưới thao tác của Eric, một luồng sáng mỏng manh được bắn ra, giống như một lưỡi dao ánh sáng.
“Các ngươi xê ra chút đi.”
Nói rồi Eric bèn cắt dao ánh sáng xuống, cả khối ngọc bị cắt ra như cắt một miếng đậu phụ.
“Eric, ngươi cẩn thận đừng cắt vào tâm ngọc đấy.” Woolf thấy hắn ra tay rất lẹ thì không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Im mồm.” Eric sa sầm mặt: “Không biết thì đừng nói linh tinh, ta đường đường là tầm quặng sư, trình độ này sao làm khó được ta.”
“Rồi! Rồi! Rồi! Ngươi làm đi, ngươi làm đi, ta im là được.” Woolf vội vàng nói, không dám cáu nửa lời.
“Woolf, ngươi không thấy vùng có màu đậm nhất bên trong khối ngọc à, nếu ta đoán không nhầm thì đó mới thực sự là vị trí của tâm ngọc, chỗ Eric cắt vẫn còn cách xa lắm.” Barce như đã nhận ra, nói.
“Học tập Barce đi, đó mới gọi là tinh tế trong thô kệch, nhà ngươi chả hiểu gì sất.” Eric lại răn dạy hắn thêm câu nữa.
Woolf quan sát thì quả nhiên là thế, nghĩ tới mình còn không bằng Barce to con, nó chình ình thế kia mà hắn còn không nhìn thấy thì lập tức tỏ vẻ ngượng ngùng và xấu hổ không thôi.
“Tầm quặng sư!” Trong góc tối, Vương Đằng không khỏi lẩm bẩm theo, hắn không ngờ lại có một nghề nghe ngang phè như thế, xem ra mọi thứ trong vũ trụ thú vị hơn hắn tưởng rất nhiều.
Trong lúc Vương Đằng đang mải suy nghĩ thì Eric đã cắt xong bốn xung quanh khối ngọc bằng hai ba nhát cắt, chỉ để lại một khối ngọc vuông vắn.
Khối ngọc có màu sặc thuần túy và vô cùng nồng đậm, trong veo tươi sáng, chắc chắn là đẳng cấp đế vương lục, một khối to thế này quả là vô giá.
Nhưng đặt trong tay Eric thì nó giống hệt một tảng đá ven đường, nói cắt là cắt, thậm chí họ còn chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Ánh mắt cả ba người dự thi đều dán chặt vào phần mà họ lấy ra từ bên trong khối ngọc.
“Giờ làm gì?” Barce không khỏi hỏi.
“Đương nhiên là loại bỏ phần vỏ ngoài này ra, nhưng vì phần ngọc bọc ngoài này rất gần với tâm ngọc nên phải hết sức cẩn thận mới được.”
Eric ngồi chồm hổm xuống, lôi ra một đống dụng cụ trong nhẫn không gian, Vương Đằng nom mà nghệt mặt ra.
Tầm quặng sư chính là làm cái này ấy hở?
Không phải là pha kè đấy chứ!
Vương Đằng âm thầm phỉ nhổ, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào tay Eric để xem hắn thao tác thế nào.
Chỉ thấy Eric cầm dụng cụ trong tay bắt đầu mài khối ngọc để loại bỏ lớp ngọc vô dụng bên ngoài, trong đó bao hàm không ít kỹ năng.
Có vẻ như hắn rất sợ chạm vào phần tâm ngọc bên trong nên vô cùng cẩn thận, trong quá trình thao tác, trán hắn túa mồ hôi không ngừng.
Woolf và Barce đứng bên cũng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, sợ quấy rầy hắn.
Thành thật mà nói, khi chứng kiến cảnh này, Vương Đằng cũng không khỏi toát mồ hôi hột thay cho hắn, chỉ sợ hắn run tay một cái là phá hỏng cả tâm ngọc bên trong.
Đột nhiên, đúng lúc này, Vương Đằng hơi sửng sốt.
Hắn nhìn thấy vài cái bong bóng thuộc tính rớt cả ra từ người Eric.
“Không phải chứ, vậy mà cũng rớt bong bóng thuộc tính được luôn?” Vương Đằng quá đỗi kinh ngạc, lụm vội.
‘Tầm quặng thuật x5’
‘Tầm quặng thuật x2’
‘Tầm quặng thuật x1’
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận