Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 210: Đố kị khiến cho ta trở nên xấu xí

“Thứ nhất, mặc kệ hắn có muốn giết mẹ ta thật hay không, đã ra tay, thì phải gánh chịu hậu quả. Thứ hai, thế giới này coi trọng mạnh được yếu thua, ta mạnh hơn hắn, cho nên ta quyết định.
Nếu không phải thấy hắn quả thật không muốn giết chết mẹ, cảnh đời cũng tương đối đáng thương, lúc ấy, thứ ta chặt sẽ không phải là cánh tay hắn, mà là đầu của hắn.” Vương Đằng thẳng thắn, vẻ mặt hung ác mà nói.
Vương Thịnh Quốc nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, cảm thán nói: “Ngươi quả thực đã lớn rồi, tự có cách đối nhân xử thế của bản thân, ta thực vì ngươi mà thấy tự hào.”
“Đừng hơi một tí lại muốn chém người, làm cứ như tên sát nhân cuồng ma vậy.” Lý Tú Mai trừng Vương Đằng một chút mà nói.
Saao ta lại thành sát nhân cuồng ma rồi?
Nhưng mẫu thượng đại nhân cũng lên tiếng, Vương Đằng đương nhiên phải nhận sợ, vội vàng nói: “Ngài nói đúng lắm, con trai sau này nhất định sẽ làm người thiện lương.”
“Ít lắm mồm lại cho ta, đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.” Lý Tú Mai bỏ lại hai cha con Vương Đằng, đi vào phòng bếp bưng thức ăn lên.
Không đầy một lát, đồ ăn lên bàn, Lý Tú Mai lại ôm lấy Đậu Đậu, đặt ở trên chỗ ngồi bên cạnh Vương Đằng.
Một đứa bé nho nhỏ, ngồi trên ghế, chỉ có đầu là cao qua bàn ăn.
Từ buổi chiều cô bé đã tỉnh lại, vẫn luôn giữ im lặng, không khóc cũng không náo, một mình ngồi ở trên ghế sa lon, bứt rứt mà xoắn ngón tay.
“Đậu Đậu, đói bụng không? Cùng nhau ăn cơm với dì chú, với cả anh trai Vương Đằng của ngươi được không?” Lý Tú Mai ngồi xổm ở bên cạnh nàng, âm thanh dịu dàng mà dỗ dành.
Bé gái nhỏ ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, âm thanh non nớt, nghe có chút bập bẹ: “Được ạ!”
“Mẹ, nàng quá nhỏ, với không tới, phải lót vài lớp cho nàng.” Vương Đằng nói.
“Ta biết rồi, còn không phải đang nghĩ biện pháp đây à.” Lý Tú Mai mắt đảo quanh phòng khách, muốn tìm thứ gì lót một lớp cho Đậu Đậu ngồi.
“Dì ơi, ta ăn vậy là được, ta với tới mà.” Đậu Đậu bò lên, quỳ trên ghế, sau đó nói ra từng chữ.
“Ai da, như vậy sao được, quỳ vậy đầu gối sẽ đau.” Lý Tú Mai đau lòng nói, vội vàng ôm nàng xuống.
Vương Đằng nghĩ nghĩ, lại lên lầu chuyển một đống sách vở từ trong phòng mình xuống, gấp lại để trên ghế: “Ầy, thế này thì đủ cao rồi.”
“Cám ơn anh Vương Đằng!” Đậu Đậu nhìn Vương Đằng, nhỏ giọng nói.
“Ngoan, tới, ăn cơm đi.” Vương Đằng xoa xoa đầu của nàng, vò làm đầu nấm của nàng lộn xộn cả lên.
Cảm giác thực sự là… tốt!
Mấy người lên bàn ăn cơm, Lý Tú Mai ngồi ở bên tay trái Đậu Đậu, không ngừng gắp thức ăn cho nàng, hỏi nàng thích ăn cái gì, có muốn mình đút cho ăn hay không… Nhưng Đậu Đậu khăng khăng muốn tự mình ăn, dù xem ra có tý vụng về, chưa đầy một chốc đã thành con mèo mướp nhỏ.
Cơm nước xong xuôi, cả nhà Vương Đằng lái xe về phía Lộc viên.
Đậu Đậu được Lý Tú Mai ôm vào trong lòng, vẫn im lặng như cũ, Lý Tú Mai cũng có nói với Vương Đằng và Vương Thịnh Quốc rằng, thật ra ngày thường nàng rất hoạt bát, hoàn toàn không phải dáng vẻ lặng lẽ như hiện tại.
Mấy người đều có chút lo lắng cho cô gái nhỏ này, chịu tổn thương lớn như thế, ngộ nhỡ không qua nổi phải làm sao đây?
“Đậu Đậu, ngươi thích ăn quà vặt gì? Chờ lát dì dẫn ngươi đi mua đồ vặt ăn có được không?” Lý Tú Mai thử khuyên bảo nàng vài câu.
“Cám ơn dì, ta không ăn.” Đậu Đậu lắc lắc cái đầu nhỏ, thấp giọng nói.
“Vậy… chúng ta đi mua Barbie, mua một con vô cùng vô cùng xinh đẹp.” Lý Tú Mai không hề từ bỏ, nghĩ nghĩ còn nói thêm.
“Dì, không cần đâu.” Đậu Đậu cúi đầu nói.
Lý Tú Mai có hơi không biết làm sao, nhìn Vương Đằng xin giúp đỡ.
“…” Vương Đằng nhún vai, hắn sao mà dỗ trẻ con được.
. . . …
Lộc viên.
Vương Thịnh Quốc lái xe đến bộ phận giao dịch bất động sản, dù đang là ban đêm, bên trong bộ giao dịch bất động sản vẫn còn không ít nhân viên công tác và người mua nhà.
“Các vị, chào buổi tối!”
Vừa đi vào đại sảnh bộ giao dịch bất động sản, một tên giám đốc mặc tây trang đen lập tức tiến lên đón.
Người quản lí chuyên nghiệp trong bộ phận giao dịch bất động sản của Lộc viên này đều là tuấn nam mỹ nữ, chất lượng khá cao.
“Ngài là Vương tiên sinh nhỉ, lần trước đã tới một lần.” Tên nam giám đốc tiêu thụ cười nói.
“A, ngươi còn nhớ rõ ta sao?” Vương Thịnh Quốc kinh ngạc nói.
“Đương nhiên là nhớ, với mỗi một người thuê nhà, ta đều sẽ nhớ kỹ.” Giám đốc tiêu thụ nói.
Nói là như thế, sở dĩ giám đốc tiêu thụ nhớ được Vương Thịnh Quốc, là bởi vì lần trước hắn không mang đủ tiền, nên ấn tượng về Vương Thịnh Quốc mới tương đối sâu.
“Đã nhận ra ta, vậy thì dễ rồi, ngươi dẫn bọn ta đi xem căn biệt thự ta thấy lần trước chút đi, lần này con trai ta tới trả tiền.” Vương Thịnh Quốc không cảm thấy ngượng ngùng chút nào, ngược lại rất tự hào nói.
Giám đốc tiêu thụ không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía Vương Đằng.
Giá cả biệt thự của Lộc viên, hắn đã quá rõ ràng.
Hắn vốn cho rằng là tự thân Vương Thịnh Quốc chuẩn bị tiền kỹ càng mới tới, không ngờ người phải trả tiền thế mà lại là cậu thanh niên trẻ bên cạnh!
Hắn chi nổi không?
Nghi ngờ này thoáng lóe lên trong lòng tên giám đốc tiêu thụ, nhưng mà hắn cũng không thể hiện ra mặt.
Người ta đã chứng minh mình mua được nhà, một giám đốc tiêu thụ như hắn lấy đâu ra tư cách mà khinh thường người ta.
Thế là hắn vội vàng nhẹ gật đầu, cười ha hả nói: “Được rồi, ba vị, ách… bốn vị mời đi theo ta.”
Suýt chút nữa là sót mất một nhóc tỳ!
Giám đốc tiêu thụ dẫn theo bọn người Vương Đằng đi ra ngoài bộ phận giao dịch bất động sản, bên ngoài có xe chuyên chở du lịch, đưa bọn hắn đến trước mặt một căn biệt thự.
Giám đốc tiêu thụ lấy chìa khoá mở cửa ra.
Vương Đằng theo bọn người Vương Thịnh Quốc dạo lấy một vòng, về tổng thể mà nói rất không tệ, ánh sáng, bố cục, thiết kế phong cách, đều tương đối phù hợp với sở thích cả nhà Vương Đằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận