Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 435: Diêu Hồng Thọ phải chết, kiếm khí tung hoành

Hắn cũng không thể hồi phục vô hạn, chỉ cần lực công kích vượt qua một hạn mức nhất định là có thể hủy diệt hắn, khiến hắn không hồi phục lại được nữa.
Hơn nữa không biết loài Hắc Ám có thể ngăn cản được nguyên lực hệ Độc của Yêu Liên độc thể hay không?
Vương Đằng mỉm cười sâu xa, sau đó thân hình lóe lên, không gia nhập vòng chiến của mấy người nữa mà chạy khắp xung quanh.
“Vương Đằng đang làm gì vậy?”
Phía dưới có không ít người đang quan sát trận chiến giữa họ.
Nhất là Diêu Hồng Thọ, vô số người hận hắn thấu xương, đều muốn thấy hắn bị đánh chết tại chỗ mới hả lòng hả dạ.
Nhưng Diêu Hồng Thọ lại mạnh ngoài dự liệu của mọi người. Mấy người hợp lực vây giết đều bó tay với hắn.
Mà lúc này, mọi người lại thấy Vương Đằng đột nhiên thoát chiến, loanh quanh bên ngoài chứ không đi lên hỗ trợ.
Lẽ nào hắn đã bị Diêu Hồng Thọ dọa sợ? Không dám lên nữa?
“Hắn đang tìm sơ hở, tùy cơ ứng biến.” Đông Phương Du nhìn ra điều gì, vừa chém giết loài Hắc Ám vừa giải thích.
Nàng giết rất nhiều loài Hắc Ám, lúc này đã lộ rõ mỏi mệt nhưng vẫn không ngừng tàn sát loài Hắc Ám.
Những người khác cũng đang chiến đấu cùng với loài Hắc Ám nhưng thi thoảng lại nhìn lên không trung. Nơi đó có hai cuộc chiến làm người ta chú ý nhất.
Một là đám người Dương vương giằng co cùng Ma tướng tám tay.
Có thể nói, bọn họ là mấu chốt của trận chiến này. Nếu có một ai ngã xuống thì sợ rằng Dương thành cũng khó mà thoát được.
Dù sao một cường giả cấp Chiến Tướng cũng đủ để xoay chuyển cục diện của một trận chiến rồi.
Còn lại chính là phía Vương Đằng.
Diêu Hồng Thọ chắc chắn phải chết.
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người. Nếu hắn còn sống, đó chính là sự bất công với tất cả dân chúng Dương thành.
“Mong là có thể thành công.” Lý Dung Tuyết nhìn theo bóng dáng Vương Đằng, lặng lẽ cầu nguyện.
Trong lòng nàng vẫn có mặc cảm tội lỗi. Vì nàng giết Diêu Dục nên Diêu Hồng Thọ mới phát điên, muốn kéo tính mạng của nhân dân Dương thành chôn cùng.
Nàng cảm thấy mình có một phần trách nhiệm, trong lòng khó yên.
Mà tên đầu sỏ Diêu Hồng Thọ vẫn còn nhởn nhơ bên ngoài. Đây là điều khiến Lý Dung Tuyết không thể tha thứ được, bách tính Dương thành cần một câu trả lời thích đáng.
Giết chết Diêu Hồng Thọ mới có thể ăn nói với họ.
Nàng tự thấy mình không làm được, cho nên chỉ đành gửi gắm hy vọng lên người Vương Đằng.
Dù sao người nọ cũng không phải thiên tài tầm thường.
...
Vương Đằng đang tìm sơ hở trên người Diêu Hồng Thọ, muốn cho hắn một kích chí mạng.
Công kích bình thường rất khó thật sự đánh chết Diêu Hồng Thọ, chỉ có một kích toàn lực, vận dụng tất cả thủ đoạn đánh vào chỗ yếu hại của hắn.
Cơ hội chỉ có một lần, nhất định phải chớp đúng thời cơ.
Mấy võ giả đang giằng co với Diêu Hồng Thọ đều nhìn thấu suy nghĩ của Vương Đằng, đều cực lực phối hợp.
Mấy người không hề khinh thường Vương Đằng vì cảnh giới thấp hơn họ, thực lực của Vương Đằng đáng nhận được sự công nhận của họ.
Tuy tiểu tử này còn quá trẻ nhưng thật sự rất mạnh, không thể suy luận theo lẽ thường. Có lẽ bản thân hắn có thể dùng một kích lấy mạng Diêu Hồng Thọ cũng không chừng.
Ánh mắt Diêu Hồng Thọ đảo qua người Vương Đằng, cười nhạt nói: “Tiểu súc sinh, có thủ đoạn gì lấy hết ra đi. Chờ ta giải quyết mấy lão già này xong sẽ đến lượt ngươi.”
Vương Đằng không hề đáp lời, ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể Diêu Hồng Thọ dịch chuyển, thúc giục nguyên lực ngưng tụ thành kiếm mang sắc bén trên chiến kiếm.
Ngay lúc này!
Cửu thành kiếm thế bạo phát triệt để.
Vương Đằng giơ cao trường kiếm.
Keng!
Như tiếng lợi kiếm ra khỏi vỏ, một thanh kiếm quang màu đỏ thắm khổng lồ phóng lên cao, như muốn xuyên thẳng vào trong mây.
Hỏa diễm ngập trời bốc lên từ trên người Vương Đằng, bao phủ hơn nửa bầu trời trong nháy mắt.
Sóng nhiệt cuồn cuộn xông thẳng tới chân trời.
Kiếm khí như có như không quẩn quanh.
Bên dưới, mọi người kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Vương Đằng, há hốc miệng.
Diêu Hồng Thọ cảm thấy trái tim mình như bị một cỗ kiếm khí trí mạng cuốn lấy, dường như ngay khi giáng xuống, kiếm thế phô thiên cái dịa sẽ nuốt trọn hắn.
Tránh không thoát, cũng tránh không nổi.
Nói ra thì dài dòng, thực tế chỉ trong nháy mắt.
Một kiếm của Vương Đằng đâm ra.
Trong khoảnh khắc, kiếm quang đỏ thắm tung hoành.
Trên trời dưới đất, kiếm khí bao phủ khắp nơi, kiếm khí vô biên hình thành một cơn cuồng phong.
Trung tâm cơn bão kiếm chính là Diêu Hồng Thọ.
Giờ phút này, vẻ mặt hắn hoảng hốt, trong lòng không thể tin nổi, nghĩ không ra vì sao Vương Đằng có thể đánh ra một kiếm cường đại như vậy.
Tâm lý của Diêu Hồng Thọ chấn động, toàn thân bị hơi thở chết chóc bủa vây, nguyên lực Hắc Ám điên cuồng tuôn ra, hắc quang lóe lên, khổ sở chống đỡ.
Kiếm khí ngưng tụ thành thực chất, cuối cùng Diêu Hồng Thọ không thể chống đỡ được nữa, trên người hiện lên từng vết kiếm, máu tươi bắn ra.
Hắn cảm giác trong kiếm khí này còn ẩn chứa một luồng sức mạnh, nguyên lực Hắc Ám trong cơ thể bị nó xâm thực, dần dần biến mất.
“Cái gì thế này?” Diêu Hồng Thọ biến sắc, như gặp phải ma.
Nguyên lực hệ Độc.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Một cỗ kiếm quang chói mắt ngang trời quét tới, xuyên qua trái tim hắn khi hắn đang dần suy yếu.
Diêu Hồng Thọ trợn tròn hai mắt, chậm rãi cúi đầu. Hắn cảm nhận được buồng tim mình đã vỡ toang, chỉ còn lại thịt nát.
Tử vong chính thức phủ xuống.
Bóng tối vô biên cắn nuốt ý thức của hắn.
Cơ thể máu thịt mất đi phòng ngự của nguyên lực Hắc Ám, cũng không chống đỡ được kiếm khí nữa, bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Diêu Hồng Thọ chết bất đắc kỳ tử!
Hài cốt cũng không còn!
Cuối cùng kiếm khí dần tản đi, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.
Loài Hắc Ám bên dưới cũng bị khóa chặt, kiếm khí thanh tẩy, dọn ra một khoảng đất trống.
Võ giả Nhân tộc ngơ ngác đứng tại chỗ.
Ực!
Tiếng nuốt nước bọt vang lên, mọi người khiếp sợ mất tiếng.
“Đây còn là người sao?”
Dịch Khai Thành không nhịn được chửi thề.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Vương Đằng, chỉ thấy hắn vẫn duy trì tư thế xuất kiếm.
Rắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận