Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 216: Tiệc mừng (2)

Triệu Tuệ Lệ không để ý đến hắn, cười nói với Vương Đằng: “Chắc mấy đứa nhóc các ngươi đã lâu không gặp mặt rồi, chắc chắn có nhiều lời muốn nói, không cần ở bên cạnh chúng ta đâu, tự sang bên kia chơi đi.”
“Đi thôi, dẫn ngươi đi làm quen với những người này.”

Bên này, chờ mấy người Vương Đằng rời đi, Vương Thịnh Hồng nói: “Hôm nay một nhà ngươi là nhân vật chính, khách khứa đã đến rất nhiều, nhanh đi tiếp đón đi.”
“Vâng.” Vương Thịnh Quốc gật đầu, hỏi: “Thịnh Quân đâu, sao không thấy hắn vậy?”
“Hắn đang ở bên kia tiếp đón đồng nghiệp của hắn.” Vương Thịnh Hồng chỉ sang một phía.
Mọi người nhìn lại theo tay hắn. Một người đàn ông dáng người cao ráo, khuôn mặt cương nghị đang nói chuyện phiếm với mấy người khác.
Thật ra ba anh em Vương Thịnh Quốc đều rất giống nhau, nhưng khí chất, dáng người của ba người có điểm khác biệt, không khó nhận ra.
Vương Thịnh Quốc và Vương Thịnh Hồng đi tiếp đón bạn bè làm ăn của Vương gia, Vương Đằng lại đi làm quen với một vài người trẻ tuổi dưới sự dẫn dắt của Vương Á Nam.
Nhà bọn họ đều có qua lại trong việc làm ăn với Vương gia, thoạt nhìn không phải là hạng con ông cháu cha ăn chơi đàng điếm. Trái lại, mỗi một người đều là thanh niên tài giỏi, người nào đó đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong công ty của gia tộc nào đó, rồi người kia lại tự gây dựng sự nghiệp, xuất thân thế nào, ví dụ như vậy.
Ý đồ của Vương Á Nam rất rõ ràng. Vương Đằng của trước kia không có tư cách tiến vào trong giới này, nhưng hiện giờ hắn đã có sức nặng này.
Thậm chí còn vượt trên cả sức nặng này, không thấy những người trẻ tuổi kia đều muốn nịnh hót hắn sao. Người ưu tú đều có kiêu ngạo, bọn họ cũng không ngoại lệ, nhưng ở trước mặt Vương Đằng lại thu liễm tất cả kiêu ngạo này đi.
Võ giả đại biểu cho một tầng lớp khác.
Bọn họ có ưu tú hơn nữa vẫn kém một võ giả có tiềm lực vĩ đại.
Tuy rằng Vương Đằng không thích kiểu xã giao vô dụng này, nhưng thể hiện ngoài mặt không hề bỏ sót, biểu hiện thỏa đáng.
Lượn vài vòng, Vương Đằng cuối cùng thoát ra được, tụ tập một chỗ với mấy người vai dưới còn lại của Vương gia.
Trong đó có Vương Hạo Nhiên, con trai của chú ba Vương Thịnh Quân, Phương Thiến Văn, con gái của cô út.
Tuổi của hai người đều nhỏ hơn Vương Đằng.
Vừa nhìn thấy Vương Đằng, họ đã vây lấy hỏi chuyện thi võ, rất tò mò.
Còn về Lý gia, Lý Tú Mai chỉ có một chị gái là Lý Tú Lan, hôm nay cả nhà bọn họ cũng đến đây.
Điền Tâm Ngữ, con gái của Lý Tú Lan nhỏ hơn Vương Đằng một tuổi, năm nay học lớp mười một, lúc này vẫn đi theo bên cạnh mọi người.
Tính cách của nàng tương đối ngại ngùng, không hoạt bát giống như hai người Vương Hạo Nhiên và Phương Thiến Văn, mặc dù rất tò mò với quá trình thi võ, nhưng vẫn chưa hề tiến lên hỏi.
“Anh họ Vương Đằng, ngươi thi thế nào vậy? Thế mà thành trạng nguyên thi võ!” Vương Hạo Nhiên tương đối sùng bái, nói.
“Cố gắng học tập, mỗi ngày hướng về phía trước!”
“…” Vương Hạo Nhiên.
“Anh họ Vương Đằng, lát nữa ngươi nhất định phải chụp chung một tấm với ta, ta nói với các bạn cùng lớp rằng ngươi là anh họ của ta, nhưng bọn họ đều không tin.” Phương Thiến Văn mím môi nói.
“Không thành vấn đề, muốn chụp mấy tấm đều được.”
Vương Đằng sẽ tùy tiện hơn khi ở bên cạnh họ hàng cùng vai lứa, không gò bó và giả dối nhiều như vậy, tùy tiện nói chuyện phiếm.
“Hứ, có gì đặc biệt hơn người.” Vương Á Long ngồi trong góc, liếc xéo Vương Đằng, khinh thường nói thầm.
Hắn khá giống với Vương Đằng trước kia, ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp. Đáng tiếc, Vương Đằng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, quay đầu rồi, còn trở thành tấm gương dùng để giáo dục hắn, cho nên hắn mới không thích Vương Đằng như vậy, cảm thấy hành vi quay đầu học giỏi này là giả bộ, khiến cho người ta xấu hổ.
Một mình Vương Á Long ngồi trong góc nghịch điện thoại di động, có vẻ rất không hòa đồng.
Vương Đằng biết hắn đang nghĩ gì, cũng có thể hiểu được suy nghĩ của hắn, dù sao bọn họ đã từng là cùng một hạng người.
Thật vô nghĩa!
Hiện giờ hắn hiển nhiên bị Vương Á Long ghét bỏ đủ kiểu, cho dù hắn làm gì cũng thành sai, bao gồm chủ động đi qua bắt chuyện.
Cho nên tốt nhất là chẳng làm gì cả.
Theo thời gian trôi đi, khách mời dần dần đến.
Ba anh em Vương Thịnh Quốc lo tiếp đãi những vị khách mời trung niên tuổi chừng ba, bốn mươi, phần lớn những người này đều là nhân vật cấp bậc tổng giám đốc công ty hoặc là người chèo chống gia tộc.
Vương gia chỉ là một gia tộc nhỏ, chưa đủ để lên cấp bậc cao nhất, nhưng ít nhiều gì cũng có chút thể diện trong số các gia tộc nhỏ.
Huống chi hiện giờ Vương Đằng trở thành võ giả, lại thi đậu vào trường Quân đội Hoàng Hải, khiến trong vô hình, quyền lực hữu hình của Vương gia lại tăng thêm một đoạn.
Bởi vậy hôm nay có rất nhiều người đến đây.
Người vào lúc bình thường chẳng thèm ngó đến gia tộc nhỏ như Vương gia, hôm nay đều tới không ít, hơn nữa đều có vẻ thật ân cần.
Bên kia, ông cụ Vương và ông cụ Lý lại tán gẫu với khách mời thế hệ trước.
Chủ yếu là ông cụ Vương ở bên kia khoác lác, cái gì mà thiên phú dị bẩm của Vương Đằng đã thể hiện ra từ nhỏ, mấy tháng biết đi, một tuổi bước đi như bay vân vân.
Tiếng cười tự mãn kia truyền đi thật xa, thật sự đầy đủ sức lực.
Thần con bà nó bước đi như bay!
Ngươi coi cháu trai mình thành Na Tra sao?
Trong lòng mấy cụ già kia đều trợn mắt nhìn thẳng, nhưng lười vạch trần hắn.
Vương Á Nam thì trò chuyện vui vẻ với những người gọi là thanh niên tài tuấn.
Nói ra cũng buồn cười, trong lứa trẻ tuổi hiện giờ của Vương gia, chỉ có mình nàng có thể đứng ra được, người khác hoặc quá nhỏ, hoặc là kẻ không học vấn không nghề nghiệp.
Hiện giờ tốt xấu gì nhiều thêm một Vương Đằng.
Đáng tiếc, hình như hắn không thích quan hệ xã giao, chỉ chào hỏi một vòng mang tính tượng trưng, để tỏ vẻ dốc hết tình chủ nhà, rồi quay lại nói chuyện phiếm với mấy tên nhóc, Vương Á Nam chỉ đành bất đắc dĩ âm thầm lắc đầu không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận