Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1068: Chiến lợi phẩm và động tĩnh. (2)

Trong nháy mắt Vương Đằng đã nắm vững ngôn ngữ này, cứ như đã học hành luyện tập được mười mấy năm, há miệng là nói được, cầm bút là viết được.
Hắn vốn còn cần công năng phiên dịch của thiết bị đầu cuối cá nhân mới nghe hiểu tiếng Vũ Trụ thông dụng được, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không cần nữa.
Hắn đã học thứ tiếng này xong rồi!
Thật tuyệt!
Bong bóng thuộc tính của người cuối cùng có hơi vượt quá dự đoán của Vương Đằng, lại là một thuộc tính chiến kỹ loại búa.
Chiến kỹ này quả là cấp Hành Tinh, nhưng vấn đề là hắn đâu có cần chiến phủ!
Thật vất vả mới nhặt được một chiến kỹ cấp Hành Tinh, thế mà lại không dùng được, có thể tưởng tượng ra đáy lòng Vương Đằng đang buồn bực đến mức nào.
Vừa nghĩ tới cảnh mình vung lấy thanh chiến phủ cực lớn, chém lung tung loạn xạ về bốn phía, Vương Đằng lại không khỏi giật nảy người, rùng mình.
Hình ảnh quá đẹp, không dám nghĩ thêm nữa.
“Được rồi, sau này có cơ hội thì đóng gói bán đi thôi.” Vương Đằng lắc đầu, yên lặng tính toán một cái.
Ít nhiều cũng là chiến kỹ cấp Hành Tinh, hẳn sẽ bán được không ít tiền đâu.
Hắn hoàn toàn không biết, chuyện mà mình đang tính toán nếu làm ra thật, sẽ bị người ta chém chết.
Nhặt bong bóng thuộc tính xong, Vương Đằng lại nhìn về thi thể của ba tên người dự thi lần nữa, sau đó lặng lẽ vươn đôi tay tội lỗi ra.
Kỹ năng sờ thi thể của hắn thực sự rất chuyên nghiệp.
Không bao lâu, Vương Đằng đã thu hoạch được ba trang bị không gian và ba thiết bị đầu cuối cá nhân.
Đây đều là chiến lợi phẩm của hắn, thu về hết cho đàng hoàng.
Sau này khi đi lại trên tinh không vũ trụ, sẽ cần dùng đến.
“Người chết là lớn nhất, ngươi đi thôi!”
Vương Đằng chuẩn bị rời khỏi, quay người thì lại nhớ ra điều gì, một ngọn lửa màu xanh thoáng xuất hiện trong tay hắn, bị ngón tay hắn búng ra, rơi lên trên ba thi thể.
Ầm một tiếng, ba thi thể lập tức hóa thành ba quả cầu lửa lớn.
Vương Đằng cũng không nhìn thêm nữa, quay người rời khỏi quặng mỏ này.
Ở phía sau lưng hắn, ba thi thể đã rất nhanh hóa thành tro bụi…
Trên bầu trời.
Vương Đằng ngồi xếp bằng trên lưng Tiểu Bạch, đang bay về một hướng nào đó.
Vương Đằng lấy ra ba trang bị không gian, theo thứ tự là hai cái nhẫn, một cái vòng tay.
Bởi vì chủ nhân của ba trang bị không gian đã tử vong, dấu ấn tinh thần trên chúng cũng tiêu tán theo, cho nên Vương Đằng dễ dàng đưa tinh thần lực vào thăm dò thử bên trong trang bị không gian.
“Mẹ nó, không gian lại lớn như thế!”
Sau khi đưa tinh thần lực vào tìm tòi bên trong, hai mắt Vương Đằng không khỏi sáng lên.
Ba trang bị không gian, mỗi một cái đều lớn khoảng tận năm sáu trăm mét vuông!
Đây là lần đầu tiên Vương Đằng nhìn thấy một trang bị không gian lớn như thế.
Ba tên người dự thi kia quả nhiên đều giàu sụ!
Sau đó Vương Đằng lại lần lượt xem hết các vật phẩm ở trong trang bị không gian một lần, cũng phát hiện ra không ít đồ tốt trong đó.
Trong mỗi một cái trang bị không gian đều có một đống nguyên thạch nhỏ, màu sắc của những nguyên thạch này đều đậm hơn tất cả những cái hắn từng thấy trước đó rất nhiều.
Vương Đằng tiện tay lấy một viên ra, đặt ở lòng bàn tay, cảm ứng một phen.
Nguyên lực ẩn chứa trong đó không chỉ gấp trăm lần nguyên thạch Hoàng giai, e rằng đây chính là nguyên thạch Huyền giai!
Hắn cũng không biết, rốt cuộc ở trong hệ thống vũ trụ những nguyên thạch này có được tính là nhiều không, nhưng nói chung cũng là một món tiền bạc, có còn hơn không.
Ngoài những nguyên thạch kia ra, có một vài loại máy móc kỳ quái, hoặc mấy món đồ xa xỉ.
Vương Đằng không quan tâm những thứ này nhiều lắm, cuối cùng ánh mắt của hắn lại rơi vào trên một vật phẩm tìm được từ chỗ giữa trang bị không gian của Woolf.
Một khẩu súng phù văn!
Vương Đằng lấy nó ra, xem xét cẩn thận kỹ lưỡng một chút, phát hiện các phù văn phía trên thanh súng phù văn này cực kỳ phức tạp, thậm chí vượt qua cả phạm vi nhận biết của phù văn đại sư là hắn, thế mà hắn lại không biết hơn nửa các phù văn trong đó.
Gặp quỷ rồi!
Đột nhiên hắn phát hiện mình lại vô tri như thế, vẻ mặt lập tức chuyển thành màu đen.
Mẹ nó, vậy chẳng phải là nói rằng hắn rất không có học thức à!
Hắn hít một hơi thật sâu, giữ cho mình thật bình tĩnh.
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Dù sao cũng đâu ai biết.
Vương Đằng vừa nghĩ, vừa mở ‘đôi mắt Nguyên Chất’ ra, lại nhìn về súng phù văn trong tay, dò xét cấu tạo bên trong nó.
Hắn muốn nhìn thử xem rốt cuộc khẩu súng phù văn này có gì khác so với súng phù văn của Địa tinh?
Dưới sự dò xét của ‘đôi mắt Nguyên Chất’, lập tức hắn đã thấy được hết bộ cấu tạo trong súng phù văn không sót gì.
Từ thứ đơn giản nhất như nòng súng, mấu chốt nhất như trang bị tụ năng lượng, cho đến cả chất liệu rèn đúc, toàn bộ thanh súng phù văn đều đã bị Vương Đằng nhìn thấu hết.
Hắn không khỏi sợ hãi thán phục độ tinh vi của khẩu súng phù văn này, hoàn toàn không phải thứ mà súng phù văn Địa tinh so sánh được, chúng hoàn toàn là hai đẳng cấp khác nhau.
Giống như sự khác biệt giữa súng thô sơ của giai đoạn đầu với súng ngắn tinh xảo của thời hiện đại, trước sau kém nhau ròng rã một thời đại.
Dĩ nhiên, dưới tình huống không có lực tác động nào khác từ bên ngoài, có lẽ dù cho Địa tinh có phát triển thêm trăm năm nữa, kỹ thuật cũng chưa chắc sẽ đạt tới mức như khẩu súng phù văn này được.
Vương Đằng thu ‘đôi mắt Nguyên Chất’ về, lại nhìn thấy hai chữ cái kỳ quái được khắc bên trên khẩu súng phù văn kia. Đây là tiếng Vũ Trụ thông dụng.
May là Vương Đằng vừa mới nắm vững được thứ tiếng này, vì thế mới nhận ra hai chữ ‘Viêm Xà’ kia được!
Rất rõ ràng, khẩu súng phù văn này tên là Viêm Xà!
Đặt tên cho cả một khẩu súng phù văn, rõ ràng không phải là mặt hàng được sản xuất hàng loạt trên đại lục.
E rằng khẩu súng phù văn này còn có chút địa vị.
Vương Đằng vừa âm thầm nghĩ, vừa thu nó về, sau đó lại lấy vũ khí của hai gã người dự thi khác ra, lần lượt là một thanh chiến kiếm và một thanh chiến phủ hai lưỡi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận