Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 57: Vậy thì cắt một nửa là được

Vương Thịnh Quốc vừa về nhà thì Vương Đằng cũng chẳng đú đởn chơi bời nổi nữa.
Chỉ đành tới trường đi học cho đàng hoàng.
Hắn cất trứng vào ba lô, và đặt hai món vũ khí lên xe, hôm nay hắn định ra ngoài thuê nhà.
Tìm một cái ổ vàng để giấu trứng!
Đến trường học.
Vương Đằng ngạc nhiên phát hiện, có rất nhiều người đều đang học quyển Năm năm thi võ ba năm mô phỏng, cái vẻ học điên cuồng điên dại này làm hắn nhìn cũng thấy hơi sợ sợ.
Cả Lâm Sơ Hàm cũng đều thế, gù đầu gù cổ vào đọc rồi lại vừa ghi chép lại kiến thức vào vở viết, còn miệng thì lẩm bẩm.
Đây mới thật sự là —— Không điên cuồng thì không thành công mà!
Kỳ thi võ có sức hấp dẫn không nhỏ với mọi người, mặc dù cơ hội xa vời nhưng vẫn có rất nhiều người đều không muốn buông bỏ.
Bọn họ đánh cược cả tính mạng… Bậy bậy, cược cả kỳ thi tốt nghiệp trung học, dù có thế nào thì cũng muốn liều một lần.
Vương Đằng rất vui mừng.
Nhìn bong bóng thuộc tính của Năm năm thi võ ba năm mô phỏng rơi ở trên đất này, các bạn học, các ngươi đúng là cố gắng quá rồi, chăm chỉ học lên nha, đều học cho giỏi vào đó.
Vương Đằng vừa nhặt thuộc tính, vừa biểu đạt lòng kính nể của mình tới nhũng bạn học đang cực khổ đọc sách kia.
—— Các ngươi đều là người tốt!
Một buổi sáng, Vương Đằng đã nắm vững được kiến thức của Năm năm thi võ ba năm mô phỏng một cách nhanh chóng.
Buổi trưa, sau khi ăn cơm trưa xong với mấy người Hứa Kiệt thì hắn lái xe ra khỏi trường học.
Triệu Cương Hổ và Triệu Cương Báo đã đứng chờ ở cổng trường của trường Đông Hải số 1 sắp hai tiếng tới nơi rồi, ngày hôm qua sau khi tự mình ngẫm nghĩ một đêm thì Triệu Cương Hổ đã làm ra một quyết định mà đến chính hắn cũng không thể tin được.
Lúc này, mặc dù đợi rất lâu nhưng mà hắn không dám có oán hận câu nào.
Triệu Cương Báo gục đầu ủ rũ, ngồi trên bậc thang ở đường cái, xì xụp hút thuốc, nhìn qua trông có hơi tang thương.
Vương Đằng vừa lái xe ra thì Triệu Cương Hổ đã nhận ra ngay.
“Vương thiếu!”
Mắt hắn sáng lên, vội vàng hô to một tiếng.
Vương Đằng đang muốn lái xe rời đi thì nghe thấy âm thanh này bèn phanh xe lại: “Ơ, là hắn! Tới thật kìa.”
Ngừng xe lại ở ven đường.
“Sao đây, đã nghĩ kỹ nhanh thế à?” Vương Đằng xuống xe nhìn Triệu Cương Hổ rồi hỏi.
“Nếu đã hứa với Vương thiếu thì ta chắc chắn phải nhanh chóng đưa ra quyết định chứ!” Triệu Cương Hổ cười khổ nói.
“Rồi ngươi đưa ra quyết định gì?” Vương Đằng thấy dáng vẻ này của hắn thì trong lòng thấy có hơi tò mò, hỏi với vẻ khá là hứng thú.
Triệu Cương Hổ cắn răng, trông cứ như đến lúc quyết định thì lại có hơi do dự vậy, nhưng rồi cuối cùng hắn vẫn nói ra: “Vương thiếu, mặc dù Triệu Cương Hổ ta bất tài, nhưng dưới trướng cũng có một vài Võ Đồ sơ cấp và trung cấp đi theo kiếm cơm ăn…”
“Nếu như Vương thiếu ngươi không chê thì sau này bọn ta sẽ đi theo Vương thiếu.”
Vương Đằng bỗng thấy có hơi kinh ngạc.
Hắn đã từng nghĩ, Triệu Cương Hổ sẽ táng gia bại sản gom góp thêm nhiều tiền hơn, hoặc là chuẩn bị vài món binh khí phù văn v.v… để giải quyết ân oán của hai bên.
Nhưng có nghĩ nát óc hắn cũng chẳng ngờ được Triệu Cương Hổ lại làm dứt khoát thế này, hắn lại muốn dẫn một đám đàn em gia nhập vào dưới trướng của mình!
“Anh!” Triệu Cương Báo tỏ ra khiếp sợ.
Hắn cũng không ngờ Triệu Cương Hổ sẽ đưa ra quyết định như thế, nếu như trở thành đàn em của Vương Đằng thật thì sau này hắn làm gì có chỗ dựa nữa.
Vương Đằng không biết là đang nghĩ đến gì, trong lòng chợt nảy ra một ý.
Mặc dù chỉ là vài Võ Đồ sơ cấp, trung cấp, Võ Đồ cao cấp cũng chỉ có một mình tên Triệu Cương Hổ này thôi, nhưng dẫu sao thì cũng được coi là một thế lực nho nhỏ.
Có thể mua chuộc được!
Ấy nhưng hắn không đồng ý ngay, trên mặt lộ vẻ do dự.
Triệu Cương Hổ thấy vậy thì giật mình trong lòng, bèn gô cổ Triệu Cương Báo ở bên ra: “Nếu như Vương thiếu cảm thấy còn chưa đủ, tóm lại chuyện này là do thằng em này của ta gây ra. Nếu hắn không quản được nửa người dưới của hắn thì cắt luôn đi, tránh cho hắn sau này lại làm xằng làm bậy.”
Triệu Cương Báo suýt nữa thì bị xòa tè ra ngay tại chỗ!
“Anh à!”
“Anh trai ruột của ta!!”
“Chắc chắn ta là thằng em ngươi nhặt được rồi, không thì sao ngươi lại nhẫn tâm với ta như thế!” Hắn kêu to, liều mạng giãy dụa.
Nhưng mà với thực lực của hắn thì sao phản kháng lại Võ Đồ cao cấp như Triệu Cương Hổ được.
Vương Đằng cũng sợ ngây người luôn.
“Cắt… Cắt á!”
Qua một lúc lâu thì hắn mới tỉnh người lại, nhìn Triệu Cương Hổ với sắc mặt có hơi cổ quái.
Nếu như không phải vì vẻ ngoài của hai người này giống nhau tới bảy, tám phần thì có khi hắn tin Triệu Cương Báo là trẻ bị nhặt được thật.
“Nếu cắt thì có phải độc ác quá không?” Vương Đằng trầm ngâm một chút.
Triệu Cương Báo nghe thấy Vương Đằng nói chuyện cho mình thì suýt nữa cảm tới rơi nước mắt, hắn vội vàng gật đầu.
“Anh, ngươi xem Vương thiếu cũng nói vậy rồi, ngươi tạm tha cho ta một lần này đi.”
“Sau này ta không dám nữa!”
“Lần này là vì bị sắc đẹp làm mờ mắt thế nên mới có ý xấu với bạn của Vương thiếu, ta biết sai rồi…”
Triệu Cương Hổ thờ ơ.
Vương Đằng thì lại gật đầu: “Xem ra em trai ngươi đã biết sai thật rồi, nếu đã thế thì đừng cắt hẳn!”
Triệu Cương Hổ câu mà hắn nói thì cứ thấy là lạ chỗ nào, nhưng cũng không nghĩ ra được ngay.
Triệu Cương Báo thì lại vui mừng quá đỗi, trong lòng biết chỉ cần Vương Đằng thôi là anh hắn chắc chắn sẽ không ra tay độc ác như vậy.
Nhưng mà, Vương Đằng dừng lại chút rồi nói tiếp.
“Con người của ta luôn rất nhân từ, vậy thì cắt đứt một nửa là được!”
Triệu Cương Hổ: “…”
Triệu Cương Báo: “$%%… x&&x# $ $% $… &”
Ngươi chắc chắn là ma quỷ rồi!
Tim ngươi chắc chắn là màu đen!!
Một nửa!
Con mẹ nó vãi cả một nửa!
Mặt mũi Triệu Cương Báo trắng bệch, sững sờ nhìn Vương Đằng, nhất là thấy cái biểu cảm “Ta rất nhân từ” kia thì cảm thấy chẳng ổn tí nào.
“Vương thiếu, hay là cắt đứt cả đi.”
Mí mắt của Triệu Cương Hổ giật liên hồi, trong lòng luôn tự nhủ với mình sau này tuyệt đối không được chọc cho Vương Đằng.
Giờ khắc này, thậm chí Triệu Cương Báo còn cảm thấy những lời mà Triệu Cương Hổ nói ra này là vì tốt cho mình.
Cắt một nửa…
Thôi dứt khoát luôn đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận