Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1019: Hành tung (2)

Lúc này, ánh mắt của hai người Triệu Nhã Cầm và Tiền Đa Đa đều sáng ngời, không có nữ nhi nào không thương anh hùng cả, và cá tính của Vương Đằng vừa hay bắn trúng điểm yếu trong tim hai nàng, khiến hai nàng suýt thì mềm oặt ra quấn lên người hắn.
Đừng nói là hai nàng, rất nhiều cô gái trẻ ở đây cũng nhòm Vương Đằng với đôi mắt sáng như pha lê, nom hệt như một nhóm fan cuồng.
Vương Đằng bất đắc dĩ thật sự!
Tuy đúng là hắn rất vĩ đại, nhưng lại không muốn phô trương như thế.
Đời người thật là cô đơn như tuyết giá!
Cao xử bất thắng hàn, shh… lạnh vãi~
Nhưng hắn cũng nhận ra, lãnh tụ võ đạo và ba vị Nguyên soái muốn đẩy hắn lên sân khấu.
Là để trải đường cho hắn.
Dù rằng với danh tiếng của hắn hiện giờ, vẫn chưa có nhiều người và thế lực biết đến hắn, nhưng có được sự tán thành của lãnh tụ võ đạo phía sau hay không thì lại là hai khái niệm hoàn toàn khác.
Hành động của lãnh tụ võ đạo ngày hôm nay không đơn giản là vì khích lệ Vương Đằng, mà cao hơn thế là để cho mọi người biết rằng có hắn đứng phía sau Vương Đằng.
Những việc này Vương Đằng đều đoán được, và dĩ nhiên người nhận ra cũng không chỉ mình hắn, những lão cáo già ở đây có ai là không nhận ra dụng ý của lãnh tụ võ đạo đâu.
Bữa tiệc được tổ chức thành công tốt đẹp, sự xuất hiện của lãnh tụ võ đạo đã đẩy không khí của bữa tiệc lên đỉnh điểm, tất cả mọi người đều cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá.
Khi bữa tiệc chấm dứt, có nhiều người muốn chào tạm biệt Vương Đằng để ghi ấn tượng và tăng tiến tình cảm, kết quả là phát hiện ra hắn đã rời đi trước cùng với lãnh tụ võ đạo.
Mọi người kinh ngạc lần nữa, nâng cao vị thế của Vương Đằng trong lòng lãnh tụ võ đạo lên một bậc.
Thời đại của người thanh niên này đã đến, xem ra là việc không thể nghi ngờ!
Không ai biết tối đó lãnh tụ võ đạo đã tâm sự gì với Vương Đằng, cũng không ai gặp lại Vương Đằng sau đó nữa.
Điều này khiến kế hoạch của rất nhiều người bị đổ bể!
Mà Vương Đằng, tâm điểm của sự chú ý đã rời khỏi nước Hạ từ sớm, điều khiển chiến cơ Phượng Vương bay thẳng đến một khu rừng rậm.
...
Bình nguyên Besilia!
Một chiếc chiến cơ tàng hình tốc độ cao phá không mà đến từ phương xa, từ biên giới nước Hạ bay vào biên giới nước Đại Hùng mà không hề bị phát hiện.
Vô thanh vô tức như một bóng ma.
Chiếc chiến cơ này được áp dụng công nghệ ‘tàng hình’ của người ngoài hành tinh mà đến cả công nghệ dò tìm tối tân nhất của Địa tinh cũng không thể phát hiện.
Chiếc chiến cơ ấy chính là chiến cơ Phương Vương do Vương Đằng điều khiển, mà công nghệ ‘tàng hình’ này chính là một loại thiết bị chống thăm dò mà hắn lấy được trên phi thuyền tinh tế ‘Minos III’.
Với trình độ công nghệ của Địa tinh, dĩ nhiên không thể phá được vỏ bọc ‘tàng hình’ từ công nghệ của người ngoài hành tinh.
Khi chiến cơ bay vào khu vực trung tâm bình nguyên Besilia thì từ từ hạ cánh, đỗ bên trên bãi đất trống phủ đầy tuyết trắng.
Một bóng người nhảy xuống khỏi chiến cơ, chính là Vương Đằng.
Hắn vung tay lên, chiến cơ trên mặt tuyết lập tức biến mất.
Vương Đằng không dừng lại, hắn xác định phương hướng rồi lao thẳng vào trong rừng sâu, mà phía sau hắn đột nhiên nổi lên một cơn gió thổi tung tuyết trên đất, che lấp hết đi dấu vết do chiếc chiến cơ để lại.
Mọi thứ bình yên trở lại, như chưa từng có người ngoài xuất hiện nơi đây.
...
“Nhớ là lần trước nhặt được thiên phú hệ Mộc tuyệt đỉnh ở đây mà nhỉ!” Vương Đằng phi như bay giữa rừng cây, lẩm nhẩm trong lòng.
Lần này hắn đến để nâng cao thực lực.
Lần trước nhặt được không ít bong bóng thuộc tính, chẳng những có loại thể chất mà còn có các loại công pháp và chiến kỹ, nhất là mấy chiến kỹ công pháp cấp Hành Tinh mới nhận được, muốn nâng cao và chuyển hóa nguyên lực bình thường của bản thân thành nguyên lực tinh thần thì nhất định phải có một lượng lớn thuộc tính trắng để sử dụng.
Vậy nên hắn mới đến đây, bước vào bình quyên Besilia, nơi được biết đến với số lượng lớn tinh thú và được mệnh danh là một trong bảy địa điểm nguy hiểm nhất hành tinh.
Lúc này, Vương Đằng hoàn toàn không thèm kiêng dè, niệm lực tinh thần toàn lực triển khai, càn quét ra bốn phía hòng tìm kiếm bóng dáng tinh thú mạnh mẽ.
Không lâu sau, bóng hình của một bầy tinh thú xuất hiện trong cảm giác của hắn.
Đúng, không phải một con mà là một bầy!
Vương Đằng mừng húm, một bầy mới tốt, ít ra còn đủ nhét kẽ răng.
Hắn lập tức lao như bay về phương hướng đó.
À hú!
Một tiếng sói tru đột ngột vang lên.
Vương Đằng vừa tới gần, đàn tuyết lang này đã phát hiện ngay ra kẻ xâm nhập, những con tuyết lang bò nhổm dậy, đôi mắt đầy hung hăng, tiếng gầm gừ quanh quẩn bốn phía.
Grừ grừ grừ...
Sau đó, bầy tuyết lang to cỡ con trâu con đột nhiên nhảy xồ ra, hóa thành tàn ảnh, tức tốc bổ về phía Vương Đằng.
Chúng nó cảm nhận được kẻ xâm nhập không rời đi mà còn đang tiến thẳng về phía chúng, nên chúng nó phải xông ra trước.
“Đến đây!”
Vương Đằng cười phá lên, mấy chiếc phi đao xuất hiện trong không khí, dưới sự điều khiển của niệm lực tinh thần đột ngột bay vút ra, lóe lên hàn quang, đâm vào cổ của lũ tuyết lang.
Phập!
Phập!
Phập!
Máu văng ra, tuyết lang điều khiển cuồng phong, tốc độ cực nhanh, rõ là đã bị tiêu diệt mà cơ thể vẫn chưa dừng lại, bay tuốt đi thêm hơn chục mét nữa mới đập xuống đất, chết thẳng cẳng.
Chỉ trong phút chốc mà một bầy tuyết lang đã bị tàn sát ngổn ngang, một con tuyết lang có cơ thể cường tráng hơn hẳn những con còn lại lững thững bước ra, rít lên với Vương Đằng.
Cấp Lãnh Chúa!
Con tuyết lang này rõ ràng là một con tinh thú cấp Lãnh Chúa trung vị!
Nó chính là bá chủ của khu vực này, vua của bầy tuyết lang!
“Nhân loại, hãy cút khỏi lãnh thổ của ta!” Con tuyết lang vương rít lên.
“Tinh thú cấp Lãnh Chúa trung vị hệ Phong!” Ánh mắt Vương Đằng sáng lên, hắn chỉ tay về phía trước, Lưu Tinh chùy xuất hiện, rồi lại biến mất trong hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận