Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1189: Một mình xuất phát! (2)

Thời gian chậm rãi trôi qua.
Năm ngày sau, cuối cùng thì không gian na di trận pháp cũng thành hình.
Trong đêm khuya, hào quang vô tận bao trùm cả tinh cầu, giống như thiết lập một vòng phòng ngự thần bí.
Nhưng mà chưa có người nào có thể thấy cảnh tượng tráng lệ như vậy.
Ngày tiếp theo, Đông Hải.
Lãnh đạo các quốc gia lại tới Đông Hải một lần nữa.
Một chiếc phi thuyền khổng lồ lơ lửng trên bầu trời tháp cao Đông Hải, phía dưới, Vương Đằng đang tạm biệt với người nhà.
“Con trai, con thật sự phải đi sao?” Lý Tú Mai kéo thật chặt cánh tay Vương Đằng, thế nào cũng không chịu buông ra.
Lần này, Vương Đằng không phải là đi tới vùng khác, không phải đi ra nước ngoài, cũng không phải đi tới Dị Giới, mà là đi tới vũ trụ mênh mông kia!
Hơn nữa còn một thân một mình rời đi.
Lý Tú Mai là mẹ, sao có thể yên lòng nhìn hắn đi như vậy chứ.
“Mẹ!” Trong lòng Vương Đằng thấy không đành lòng, nhẹ giọng nói.
“Được rồi, mau buông ra đi. Con trai chúng ta là anh hùng của loài người, việc hắn muốn đi làm là vì loài người của cả Địa tinh, chúng ta phải kiêu ngạo về hắn mới được.” Vương Thịnh Quốc ôm Lý Tú Mai vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi.
“Ta mới không quan tâm tới anh hùng của loài người, hắn chỉ là con trai của ta mà thôi.” Lý Tú Mai rưng rưng nói.
“Mẹ, ngươi cứ yên tâm đi, con của ngươi chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc, những khó khăn này không làm khó được ta, chỉ là vũ trụ mà thôi, ta đi ra ngoài đi dạo một vòng, không tới hai ba tháng, nhất định sẽ bình an trở về.” Vương Đằng thoải mái nói.
Biello ở bên cạnh nghe được lời của hắn không khỏi liếc mắt nhìn.
Giọng điệu lớn lắm!
Vũ trụ mênh mông thần bí tới mức nào chứ, ngay cả cường giả cấp Vũ Trụ cũng không dám xem thường, vậy mà Vương Đằng hai từ “chỉ là” để hình dung, thật là người không biết thì không sợ.
Tất nhiên là nàng biết một phần là Vương Đằng muốn an ủi mẹ của hắn.
Nhưng mà Biello nhìn sắc mặt của hắn, dù thế nào cũng cảm thấy người này thật sự không để vũ trụ nguy hiểm kia vào trong mắt.
Sau đó Vương Đằng lần lượt từ biệt đám người lãnh tụ võ đạo.
“Mọi sự cẩn thận!”
“Tất cả đều nhờ cậy ở ngươi!”
“Vương Đằng các hạ, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió!”
“Vương Đằng các hạ, bọn ta chờ ngươi mang tin tức tốt trở về!”
...
Lãnh đạo các quốc gia tiến lên nắm tay Vương Đằng, lực tay cũng rất lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vương Đằng, giống như muốn ghi nhớ thật rõ vị anh hùng trẻ tuổi không thể tưởng tượng nổi này trong đầu.
Bắt đầu từ giờ phút này, bọn họ vứt hết tất cả quan niệm về chủng tộc ra phía sau, chỉ coi mình là người của Địa tinh!
Địa tinh là một thể cộng đồng!
Ánh mắt Vương Đằng nhìn xung quanh một vòng, đặc biệt là dừng lại ở mọi người của Vương gia, sau đó ánh mắt rơi trên người Lâm Sơ Hàm, nhìn nàng một cái thật sâu, trong mắt hiện lên sự áy náy.
“Ta sẽ chờ ngươi trở lại!” Đôi môi Lâm Sơ Hàm khẽ mở, không tiếng động nói.
Vương Đằng gật đầu, không lưu luyến nữa, chậm rãi lên không trung, xoay người bước vào bên trong không thuyền.
“Các vị, ta đi!”
Âm thanh quanh quẩn trên không trung, mang theo sự thoải mái!
Cửa khoang đóng lại, phi thuyền nhanh chóng bay lên không trung, hóa thành một vệt ánh sáng biến mất trước mặt mọi người, chở niềm hy vọng của Địa tinh rời đi như vậy.
“Bảo trọng!”
Lãnh đạo các quốc gia và đám người quen biết Vương Đằng đều ngầng đầu nhìn, trong lòng mặc niệm hai từ này.
Đông Hải, trên đỉnh của võ quán Cực Tinh, Diệp Cực Tinh cũng nhìn vệt sáng đi xa, trong lòng phức tạp cảm khái, cuối cùng hóa thành hai từ: “Bảo trọng!”

Trong một ngôi biệt thự ở Đông Hải, mấy người Hứa Kiệt, Dư Hạo, Bạch Vi ngồi trong đình viện, trên bàn bày đầy rượu. Lúc này bọn họ khóc lớn cười to, nước mắt rưng rưng, hướng lên bầu trời kính một ly:
“Bằng hữu tốt nhất của chúng ta rời đi, mang theo niềm hy vọng của Địa tinh!”
“Con mẹ nó, chúng ta quá vô dụng, chẳng thể giúp được gì.”
“Anh Vương Đằng, đi đường cẩn thận!”
...
Đàm Đài Tuyền đứng ở đỉnh của một tòa nhà của trường Quân đội Hoàng Hải, cầm bầu rượu trong tay, uống một ngụm lớn. Nàng không đi đưa tiễn Vương Đằng, nhưng giờ phút này ngắm lại ngắm nhìn phi thuyền háo thành vệt sáng bay đi kia.
“Thằng nhóc, sống sót trở về!”
Một âm thanh nhẹ nhàng bay trong gió, mà hình bóng của Đàm Đài Tuyền đã sớm biến mất.
Trên giáo trường của trường Quân đội Hoàng Hải cũng giống như vậy, đám người Bành Viễn Sơn, Dohko dẫn theo một đám sinh viên nghiêm túc hướng về phía bầu trời chào.
“Mọi người, tiễn học trưởng của các ngươi một đoạn đường!” Mắt Bành Viễn Sơn đỏ hồng nói.
“Vâng!”
Ánh mắt của đám sinh viên trường quân đội đầy vẻ sùng kính, cùng nhau kêu lớn, âm thanh vang dội Vân Hà:
“Đàn anh, chiến thắng trở về!!!”
...
Vũ trụ, mịt mờ trống rỗng, mênh mông vô ngần!
Ở bên trong mảnh đen nhánh thâm thúy kia, mơ hồ có thể thấy được ánh sáng lốm đa lốm đốm.
Đột nhiên, một chiếc phi thuyền vũ trụ khổng lồ từ phía xa bay tới, với mắt thường thì không thể nhận ta tốc độ bay.
Mô hình phi thuyền Càn Nguyên E63, bên trong khoang điều khiển!
Khoang điều khiển chính là nơi mà đại điện của di tích trước kia ở, giờ phút này thi thể bên trong đã được dọn dẹp, August, thân thể của thiên tài ngoài hành tinh Tạp Đồ cũng bị dời đi nơi khác.
Vương Đằng ngồi trên vị trí chủ vị của phòng điều khiển, bóng dáng của Viên Cổn Cổn hiện ra, cười nói: “Vương Đằng, phi thuyền đang trong quá trình tăng tốc, khoảng nửa giờ sau là có thể đạt tới tốc độ của ánh sáng và tiến hành xuyên qua không gian rồi!”
“Còn nửa giờ nữa sao? Hơi chậm!” Vương Đằng cau mày nói.
“Thế này còn chậm à!” Viên Cổn Cổn kêu lên kỳ quái: “Chiếc mô hình phi thuyền Càn Nguyên E63 này đã tương đối tốt rồi, nếu như là những phi thuyền bình thường khác thì sẽ chậm hơn nhiều. Ngươi đừng thấy phi thuyền của thí luyện giả của liên bang Aurant rất hoa lệ mà nói, trên thực tế phi thuyền của bọn họ còn kém xa rất xa so với mô hình phi thuyền Càn Nguyên E63 đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận