Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 362: À lát xồ?

Chiếc Ferrari như bị đè bởi một lực rất nặng, trần xe móp xuống, thân xe cũng lún hẳn xuống.
Bốn chiếc lốp lập tức nổ tung!
Mâm xe ma sát với mặt đường tóe lửa tứ tung, cả chiếc xe lao ra khỏi xa lộ.
Hai người ngồi trên xe, một gã thanh niên lái xe, gặp cuộc tập kích bất ngờ thì sắc mặt đại biến.
Nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh, lập tức cởi dây an toàn và làm một loạt hành động đối phó...
Nhưng cô gái trẻ ngồi ở vị trí phó lái thì không bình tĩnh như thế, nàng sợ đến mức thét lên ầm ỹ, chất giọng cao độ khiến thanh niên bên cạnh đau đớn.
Thấy chiếc Ferrari đỏ sắp theo chân hai chiếc xe đi trước, cô gái tóc vàng đứng trên nóc xe nhảy xuống, sau đó quét ngang chân vào thân xe.
Chiếc Ferrari đỏ chệch đi rồi đâm cái rầm vào trong cánh rừng bên cạnh.
Với thiệt hại nghiêm trọng như thế, chiếc xe vốn đã hỏng từ sớm, gặp phải vật cản thì dừng lại, trên thân xe bốc lên từng đợt khói đen.
Cô gái tóc vàng và hai gã võ giả nước ngoài đi về phía chiếc xe thể thao.
Đột nhiên, rầm một tiếng, cửa xe bên cạnh rừng cây bị đá văng đi thật xa, sau đó một bóng đen nhảy ra từ bên trong.
Người thanh niên kia không hề do dự, cõng theo cô gái trẻ tuổi bỏ chạy vào trong cánh rừng.
“Định chạy à!” Cô nàng tóc vàng lạnh lùng cười, đạp chân xuống đất, bùn đất tung tóe, hóa thành một cái bóng lao về phía họ.
Tốc độ của nàng rất nhanh, không mấy hơi thở đã đuổi kịp hai người, chiến đao trong tay vẽ ra một vệt sáng, chém về phía người thanh niên.
“Chạy!” Thanh niên cũng biến sắc, vừa hét lên vừa ném cô gái trên lưng mình ra xa.
Còn hắn thì quay người đối diện với ánh đao sắc lẻm kia.
Hàn quang lóe lên.
Một chiếc dao găm đỡ lại chiến đao của đối phương.
“Ái chà? Cấp Chiến Binh nhị tinh!” Cô gái tóc vàng hơi nheo mắt lại, nói về phía hai gã đồng bọn ở phía sau: “Người này giao cho ta, Barnard, Margery, các ngươi bắt được Long Dao thì lập tức rút lui, ta sẽ đuổi theo sau.”
Hai gã võ giả nước ngoài không nhiều lời, đáp ứng xong thì lập tức đuổi theo Long Dao phía trước.
Người thanh niên muốn ngăn cản nhưng bị cô gái tóc vàng giữ chân.
“Đối thủ của ngươi là ta?”
Tuy trong lòng thanh niên đang rất lo lắng, nhưng hắn biết rằng nếu không kết liễu được cô gái tóc vàng trước mặt này thì không thể thoát thân.
Nghĩ là làm, hắn chủ động tấn công về phía cô gái tóc vàng, thế tấn công dữ dội hòng tốc chiến tốc thắng.
Cô gái tóc vàng cũng có suy nghĩ như thế, bên cạnh Long Dao không chỉ có một võ giả, những kẻ khác sẽ nhanh chóng hay tin đuổi tới, đối với nàng, cò cưa càng lâu càng bất lợi.
Vũ khí giao nhau, hai người tấn công nhanh như chớp, nguyên lực chạm nhau không ngừng phát ra tiếng động, lực tấn công mãnh liệt tạo thành những thiệt hại to lớn, phá hủy cả một vùng cây cối bốn phía xung quanh.
...
Bên kia, với tốc độ của hai gã võ giả, cũng nhanh chóng đuổi kịp Long Dao.
Tuy nàng cũng luyện võ, có thực lực của Võ Đồ cao cấp, nhưng vì được nuông chiều từ bé nên làm sao có thể chạy thoát khỏi hai gã võ giả.
“Cô Long, mời theo chúng ta một chuyến.” Barnard và Margery một trước một sau chặn đường Long Dao, từng bước tiếp cận nàng.
“Các ngươi đừng lại đây, rốt cuộc ai phái các ngươi tới? Họ trả các ngươi bao nhiêu tiền? Ta trả gấp đôi.” Long Dao mạnh miệng kêu.
“Ngoan ngoãn chịu trói, đỡ phải chịu đau đớn!” Hai gã không hề dao động, lạnh lùng nói.
“Thế giới này không có gì là không thể giải quyết bằng tiền, có phải chưa đủ không? Vậy ta trả gấp ba, gấp bốn… Các ngươi cho một con số, chỉ cần bằng lòng thả ta ra, mọi thứ đều dễ bàn.” Long Dao nhìn hai kẻ ngày càng đến gần, cuống cuồng nói.
Nàng tỏ ra mình có khả năng chi trả, không gì không làm được.
Hai gã võ giả nước ngoài thở hổn hển, gấp ba, gấp bốn lần… từng ấy tiền đó đủ cho họ hưởng thụ cả đời, nhưng họ cũng không ngu, có loại tiền nhận được mà không còn mạng để tiêu.
“Đừng nhiều lời với nàng, lập tức bắt rồi rút ngay.”
Hai người gần như đồng thời lao về phía Long Dao, nếu không phải vì bắt sống thì họ đã chẳng phải cẩn thận như vậy.
Ở khoảng cách này, họ đã chắc chắn bắt được Long Dao.
“Aaaa!”
Trước tình huống ấy, vị Long Dao đại tiểu thư không tìm cách chạy trốn mà ngồi xổm xuống thét thất thanh.
Nhưng dù nàng hét cả hồi lâu cũng phát hiện dường như không có chuyện gì xảy ra cà, đồng thời bên tai lại vang lên tiếng đánh nhau.
Nàng chầm chậm ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên xa lạ mặc áo đen, sau lưng cõng theo một chiếc hộp kỳ lạ đang nhìn nàng đầy giễu cợt.
Phía sau hắn, một vài bóng người cũng mặc đồ đen đang chiến đấu với hai gã võ giả nước ngoài kia, sáu bảy người quấn chặt lấy hai gã võ giả nước ngoài.
Tình huống gì đây?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Ta là ai? Đây là đâu?
Long Dao còn đang ngơ ngác thì nghe thấy thanh niên trước mặt mình lên tiếng trêu chọc:
“Giọng ấy không đi hát tone nữ cao thật là đáng tiếc.”
“Đi chết đi!” Long Dao xấu hổ điên người, lúc này thấy nguy cơ đã được giải trừ thì lập tức lấy lại phong thái của một cậu ấm cô chiêu, đứng lên hỏi: “Ngươi là ai?”
“Sinh viên trường quân đội Hoàng Hải, nhận nhiệm vụ Sở Cảnh sát truy bắt ba võ giả nước ngoài, à lát xố?” Thanh niên nói.
“A… A lát xồ!” Lúc ấy Long Dao lập tức sửng sốt, nửa ngày sau mới phản ứng lại, điên tiết nói: “A lát xồ cái đầu ngươi á!”
Nhưng nàng nghĩ tới chuyện Vương Đằng là sinh viên của trường Quân đội Hoàng Hải, còn nhận nhiệm vụ đến truy nã ba võ giả nước ngoài này, lại không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Cuối cùng cũng được cứu rồi!”
Đương nhiên nàng có biết trường Quân đội Hoàng Hảim thực lực của sinh viên từ nơi đó đi ra cũng không cần nhiều lời, truy nã ba võ giả này không thành vấn đề.
Ánh mắt Long Dao nhìn trận chiến phía trước cách đó không xa, lại nhìn Vương Đằng bình thường như không có việc gì bên cạnh, không khỏi hỏi: “Ngươi không đi giúp bọn họ ư?”
“Nếu gì cũng cần ta giúp đỡ thì bọn họ phế rồi.” Vương Đằng nói.
“Nhìn ngươi mới tí tuổi mà nói chuyện y chang ông cụ non.” Long Dao liếc mắt xem thường nói.
“...” Vương Đằng không nói gì trừng mắt nhìn nàng: “Ai là ông cụ non, có biết nói chuyện không hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận