Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 213: Ta đã không còn là… đứa con cưng ngươi thương yêu nhất nữa.

“Ngươi nói chúng ta nhận nuôi nàng có được không?” Lý Tú Mai chần chừ một chút, hỏi.
“Nhận nuôi nàng?!” Vương Đằng và Vương Thịnh Quốc tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn nàng.
Không ngờ Lý Tú Mai lại sinh ra tâm tư này.
“Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?” Vương Thịnh Quốc cau mày hỏi.
Nhận nuôi một đứa trẻ không hề đơn giản như lời nói suông, nhất là gia đình giống như bọn họ, có rất nhiều chuyện cần phải cân nhắc.
“Hôm nay ta đã suy nghĩ suốt một buổi chiều. Ta nghe mẹ nàng nói rồi, nàng là con gái duy nhất, ông ngoại, bà ngoại của Đậu Đậu đều đã qua đời, không có thân thích nào có thể chăm sóc cho Đậu Đậu cả. Còn về người thân bên phía Vương Phú Quý thì càng không cần phải nói, đều là lũ lòng lang dạ thú, không phải người có lòng tốt gì, giao Đậu Đậu cho bọn họ nuôi nấng chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp cả, cho nên chỉ có chúng ta nhận nuôi nàng mới xem như đáng tin một chút.” Lý Tú Mai nói.
“Con trai, ngươi thấy như thế nào?” Vương Thịnh Quốc nhìn Vương Đằng hỏi.
“Ta? Ta lại không có ý kiến gì cả, nhiều thêm một em gái cũng không tồi.” Vương Đằng không coi là chuyện quan trọng gì, nói: “Huống hồ Đậu Đậu cũng thật sự đáng thương, nếu thật sự giống như mẹ ta nói, người thân của nàng đều không dựa vào được, giao Đậu Đậu cho bọn họ thật sự không phải là ý kiến hay.”
“Nếu các ngươi đều cảm thấy có thể, ta cũng không có gì để phản đối. Ta vẫn vô cùng thích Đậu Đậu, nhưng cho dù chúng ta thương lượng nữa thì vẫn cần bản thân Đậu Đậu đồng ý mới được.” Vương Thịnh Quốc nói.
“Ngươi nói rất đúng, như vậy đi, cứ để cho nàng ở nhà chúng ta một thời gian ngắn trước đã, sau đó lại nhắc đến chuyện này.” Lý Tú Mai nói.
“Cứ như vậy đi.” Vương Thịnh Quốc gật đầu: “Được rồi, đi ngủ đi.”
“Đêm nay ta phải ở đây với Đậu Đậu, nên không về phòng ngủ.” Lý Tú Mai nói với Vương Thịnh Quốc.
“Ha ha, cha, ngươi thất sủng rồi.” Vương Đằng trêu ghẹo.
“Đi đi đi, đồ ranh con.” Vương Thịnh Quốc tức giận trợn trừng mắt, giơ tay giả bộ định gõ đầu Vương Đằng.
Vương Đằng lóe lên, lập tức chạy ra…
Một đêm không xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau, Vương Đằng rời giường từ sớm, luyện công buổi sáng ở trong sân.
Đón ánh bình minh, phun ra nuốt vào nguyên lực.
Trong hành trình dị giới một tháng này, hắn đã dần dần nuôi dưỡng thành thói quen nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây để tu luyện.
Hiện giờ trở về, mặc dù không có cảm giác gấp gáp trong thời khắc sống chết, nhưng vẫn không thể bỏ xuống tu luyện cần có.
Luyện xong một bộ Phần Thiên kiếm pháp, Vương Đằng chậm rãi đứng lại, thu liễm nguyên lực hệ Hỏa quay lại bên trong nguyên hạch, hắn phun ra một ngụm khí nóng.
“Phần Thiên kiếm pháp thuộc về chiến kỹ địa cấp đỉnh giai, kiếm thế càng khó lĩnh ngộ hơn Hỏa Lân kiếm pháp, xem ra còn cần tu luyện không ít thời gian mới được.” Vương Đằng thầm nghĩ.
Hắn thu hồi chiến kiếm, đang định luyện tập đao pháp một chút.
Khi quay đầu, đuôi khóe mắt chợt liếc thấy có một bóng dáng nho nhỏ yên tĩnh ngồi ở cửa lớn biệt thự, đang nâng quai hàm, đôi mắt to đen tuyền linh động đang ngẩn ra nhìn mình.
“Đậu Đậu, sao ngươi lại dậy sớm vậy?” Vương Đằng hơi sững sờ, lập tức tiến lên trước, ngồi ở trước mặt nàng hỏi.
“Ngủ sớm dậy sớm mới là bé ngoan.” Đậu Đậu non nớt ngây thơ nói.
“Ừm… ngươi nói đúng, Đậu Đậu là bé ngoan.” Vương Đằng đảo tròng mắt, vội vàng khen ngợi.
“Ừm, Đậu Đậu là bé ngoan.” Đậu Đậu gật đầu, rất tán thành.
“Cô bé con này còn rất tự kỷ nha.” Vương Đằng cười thầm trong lòng.
“Anh Vương Đằng, mới vừa rồi ngươi đang luyện võ sao?” Đậu Đậu vừa khoa tay múa chân khoa trương vừa nói.
“Đúng, anh đang luyện võ, ngươi thích xem không?” Vương Đằng nói.
“Thích, anh thật lợi hại.” Đậu Đậu nghiêm túc nói.
“Vậy anh luyện một môn khác cho ngươi xem được không?” Vương Đằng cười nói.
“Được á!” Đậu Đậu gật đầu, lập tức không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Vương Đằng đang đi đến bãi đất trống trước đó, cầm một thanh chiến đao bắt đầu tập luyện ở đó.
Ánh đao lộng lẫy múa đến kín không một khe hở, Vương Đằng cố ý thả chậm động tác, chú ý đẹp mắt dễ coi, không sắc bén đơn giản, sát phạt quyết đoán giống như trong lúc chiến đấu.
Một bộ “Hám Sơn đao pháp” vô cùng mạnh mẽ lại bị Vương Đằng cố tình luyện thành kỹ xảo biểu diễn, dùng để mua vui cho cô bé con.
Nếu cảnh này để cho võ giả khác nhìn thấy, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
“Đẹp không? Đậu Đậu.” Vương Đằng dừng lại hỏi.
“Đẹp mắt, anh Vương Đằng thật lợi hại nha, nếu Đậu Đậu cũng lợi hại giống như anh Vương Đằng thì tốt quá rồi.” Đậu Đậu đột nhiên biến thành mất mát.
\”(??__?)??
Vương Đằng suýt nữa bị dọa đổ mồ hôi lạnh, nếu bà cô này bật khóc, hắn không chắc có thể dỗ dành được đâu.
“Đậu Đậu, ta dạy võ công cho ngươi có được không?” Vương Đằng nhanh trí, vội vàng hỏi.
“Luyện võ, thì có thể lợi hại giống như anh Vương Đằng sao?” Ánh mắt Đậu Đậu lập tức sáng lên.
“Đương nhiên rồi, luyện võ, không chừng sau này ngươi còn lợi hại hơn cả anh Vương Đằng đấy.” Vương Đằng quả quyết y như thật.
“Vậy Đậu Đậu muốn học luyện võ với anh Vương Đằng.” Đậu Đậu vụt phát đứng lên, bước chân ngắn nhỏ lon ton chạy về phía Vương Đằng: “Anh Vương Đằng, ngươi mau dạy ta.”
“Chậm thôi chậm thôi, đừng ngã.”

Khi Lý Tú Mai đi ra gọi hai người vào ăn sáng thì thấy Vương Đằng đang dạy Đậu Đậu đứng tấn, tuy rằng bé con còn nhỏ tuổi, nhưng đã học đến có dáng có hình, vẻ nghiêm túc nhiệt tình này khiến người lớn nhìn thấy cũng hơi xấu hổ.
“Chao ôi, đừng luyện đừng luyện nữa, Đậu Đậu còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể để nàng luyện võ chứ, nhìn xem đầy mồ hôi trên đầu rồi này, đừng mệt đấy.” Lý Tú Mai đau lòng tiến lên trước, kéo Đậu Đậu vào trong lòng, lau mồ hôi to như hạt đậu trên trán nàng.
“Mẹ, không có chuyện gì đâu, ta có chừng mực, luyện tập thích hợp, sau này cũng có lợi cho nàng.” Vương Đằng nói.
“Ta không hiểu mấy chuyện này, ngươi phải chú ý chút.” Lý Tú Mai lo lắng dặn dò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận