Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 697: Tư thế nhổ lông cừu đúng cách (2)

Vương Đằng hơi kinh ngạc về giới tính của đối phương, chẳng lẽ nữ giới bộ tộc Trùng Nham quan trọng hơn nam giới sao?
Lúc này, những loài Hỗn Huyết khác cũng thấp giọng bàn luận.
“Đó là Côn Á!”
“Chuyện này cũng khó trách, con của nàng vừa mới sinh không lâu, cộng thêm năm người sinh trước đó, nhiều miệng ăn như vậy, khẳng định cần rất nhiều nguyên thạch Hắc Ám để duy trì cuộc sống.”
“Đâm vài dao là có thể có được mấy chục miếng nguyên thạch Hắc Ám, đủ cho ba người chúng ta tiêu xài trong ba tháng rồi!”
...
Vương Đằng nghe thấy mấy âm thanh này, trong lòng lập tức chợt hiểu ra, gật đầu nói: “Không sai, nguyên thạch Hắc Ám ở chỗ này, đâm xong có thể đem đi lập tức.”
“Tất nhiên, giới hạn mỗi người ba dao!”
Nói xong, hắn vung tay lên, ở trên mặt bàn xuất hiện một đống nguyên thạch Hắc Ám, xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Hô hấp đám loài Hỗn Huyết tập tức dồn dập.
Nhiều nguyên thạch Hắc Ám như vậy, nếu như không phải là không đánh lại tên Huyết tộc này, bọn họ nhất định sẽ không nhịn được mà ra tay cướp đoạt rồi.
“Đại nhân, không để đâm nhiều hơn vài dao nữa sao? Thân thể của ta trụ được.” Người phụ nữ loài Hỗn Huyết tên là Côn Á kia nói.
“...” Vương Đằng.
Cái quái gì vậy?
Đám tộc Trọng Nham này có khuynh hướng thích bị ngược đãi sao?
Yêu cầu này thật đúng là quá đáng, chẳng qua nếu không đáp ứng, chẳng phải Vương mỗ hắn lộ ra là người quá keo kiệt sao.
“Muốn đâm nhiều vài dao cũng không phải là không thể được, chỉ là nếu có giới hạn cao nhất, quyết định là năm dao đi!” Vương Đằng không phải là nhân từ, mà là cảm thấy nếu đâm hỏng những loài Hỗn Huyết này rồi, điều đó không có lợi cho con đường mở rộng chuyện vặt lông của hắn.
“Nhưng mà các ngươi cũng không cần lo lắng, sau này còn có cơ hội, hai này nữa ta sẽ lại tìm các ngươi, chỉ cần các ngươi tự nguyện, nguyên thạch Hắc Ám của ta sẽ không keo kiệt.”
Nghe được câu nói đảm bảo cuối cùng của Vương Đằng, Côn Á thở phào nhẹ nhõm, lúc này đi tới trước mặt Tử Dạ, nói: “Nhóc con, ngươi đâm sao.”
Tử Dạ có chút mơ màng, không khỏi quay đầu nhìn qua Vương Đằng.
“Cố gắng lên, trông đợi vào ngươi rồi!” Vương Đằng khích lệ nói: “Đâm cho tốt, buổi tối ta mời ngươi ăn.”
Ở một bên Côn Sơn cùng Rodney nghe ngữ điệu nói như thế, sắc mặt cổ quái.
Tử Dạ gật đầu, không do dự nữa, đâm một dao vào bụng Côn Á.
Phụt!
Máu tươi phun ra, khung cảnh thật tráng lệ.
Chỉ là không hiểu sao có phần tức cười!
Côn Á chỉ nhíu lông mày, sắc mặt hơi trắng.
Tử Dạ đâm liên tiếp ba dao, sau đó ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Vương Đằng.
“Đừng dừng, tiếp tục!” Nhưng Côn Á không vui, gấp giọng nói.
“Đâm hai dao nữa.” Vương Đằng im lặng nói.
Tử Dạ gật đầu lần nữa, có chút nghiêm túc, đâm xuống hai dao.
Sắc mặt Côn Á có hơi trắng, nhưng nguyên lực vận chuyển trong cơ thể, vết thương liền tự động khép lại, không chảy máu nữa, sau đó nàng vui mừng rạo rực lĩnh năm mươi nguyên thạch Hắc Ám, quay trở lại trong đội ngũ.
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, thấy mấy bong bóng thuộc tính rơi xuống trên mặt đất, khóe miệng khẽ nâng.
Nhặt!
“Nguyên lực hệ Thổ x45 (đen)”
“Trùng Nham chi tâm x1”
“May mắn x1”
...
Đến rồi, quả nhiên là nó, thuộc tính may mắn, còn có thuộc tính trọng nham chi tâm!
Mặt Vương Đằng lộ vẻ vui sướng, thầm tự khen mình, tư thế nhổ lông cừu rất chính xác, không có bất cứ vấn đề gì.
Hắn đã có chút mơ hồ bắt được mấu chốt.
Tử Dạ mất đi thuộc tính may mắn, không phải bởi vì nàng đâm người, mà là do nàng khiến cho loài Hỗn Huyết của tộc Trùng Nham rơi ra “trọng nham chi tâm”, loại này là thuộc tính thiên phú hiếm thấy, vì vậy mới tiêu hao thuộc tính may mắn của nàng.
Hơn nữa theo suy đoán của Vương Đằng, thuộc tính may mắn của Tử Dạ rơi ra không phải vĩnh viễn, mà là thuộc tính tạm thời rơi ra, rất nhanh sẽ khôi phục lại.
Lúc trước Vương Đằng cực kỳ nghi ngờ, thân thể Tử Dạ non nớt, vừa không có tu vi trong người, làm thế nào sinh sống một mình ở trong rừng rậm lâu như vậy, lại không bị dã thú ăn thịt, cũng không bị chết vì bệnh tật, hay do những phát sinh ngoài ý muốn giống như bị độc mà chết.
Hiện tại hắn đã hiểu, tuyệt đối là vì thuộc tính may mắn của Tử Dạ.
Mỗi lần nàng gặp nguy hiểm, khả năng thuộc tính may mắn cũng sẽ rơi ra, dùng cái này chuyển nguy thành an.
Chỉ có điều những may mắn thuộc tính này trước kia đều rơi ra rồi, sau khi tự động biến mất thì lãng phí, nhưng bây giờ Vương Đằng nhặt lấy, cũng coi như sử dụng đồ bỏ đi, quả là một công đôi việc.
“Còn có ai không?” Trong lòng Vương Đằng hiện lên những suy nghĩ này, ngẩng đầu nói.
Thấy Côn Á nếm trải lợi lộc rồi, hơn những cũng không có gì đáng lo ngại, những loài Hỗn Huyết khác rốt cuộc cũng nhịn không được nữa rồi.
“Tới ta!”
“Tới ta!”
Hai tên loài Hỗn Huyết lập tức đứng dậy.
“Mấy dao?” Vương Đằng hỏi.
“Năm dao!” Hai tên loài Hỗn Huyết cũng là sói chết, cùng lúc lựa chọn năm dao.
Tử Dạ tiến lên thi hành.
“Nguyên lực hệ Thổ x80 (đen)”
“Trùng Nham chi tâm x2”
“May mắn x1”
...
Kế tiếp, những loài Hỗn Huyết khác cũng lần lượt đứng ra.
Đại khái sau hai mươi mấy người, thuộc tính may mắn của Tử Dạ không xuất hiện nữa rồi, thuộc tính thiên phú “Trùng Nham chi tâm” của loài Hỗn Huyết cũng không có rơi ra nữa.
Mặc dù có chút tiếc nuối, chỉ là Vương Đằng biết hôm nay đã đến cực hạn.
“Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi, hai ngày nữa tiếp tục.” Vương Đằng từ trên ghế đứng lên, duỗi lưng một cái, nói.
“A, đại nhân, tại sao lại dừng lại rồi, còn chưa tới lượt chúng ta mà!” Loài Hỗn Huyết ở phía sau chưa tới lượt lập tức kêu lên.
“Các ngươi không nắm chắc cơ hội, lại trách ta!” Vương Đằng lắc đầu, thu hồi nguyên thạch Hắc Ám.
Loài Hỗn Huyết chưa tới lượt không dám nói thêm cái gì, vẻ mặt vừa tiếc nuối vừa tiếc hận, cuối cùng mơ hồ có chút hối hận.
Mà loài Hỗn Huyết đã đến lượt vậy mà lại có chút may mắn, cầm năm mươi miếng nguyên thạch Hắc Ám trong tay đắc ý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận