Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 712: Tìm thấy phương pháp quay về.

Cơn bão không gian đó không phải đã nổ rồi chứ?!
Uy lực này thật quá đáng sợ rồi.
Hắn đã trốn xa như vậy, mà vẫn có thể cảm nhận được dao động đó, thật không thể tưởng tượng.
Đột nhiên hắn có chút may mắn.
May là thoát ra sớm, không thì với khoảng cách giữa hắn và cơn bão không gian lúc đó, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Vương Đằng không khỏi thở phào một hơi, ngồi xếp bằng trong hư không, bắt đầu kiểm lại thu hoạch.
Những ngày qua, thuộc tính Không Gian của hắn đã tăng vọt một khoảng lớn.
‘Không gian’: 7120/10000
Nhớ lại trận chiến ở thành phố Tinh Phong lần trước, “Ma Thần” của thế giới Hắc Ám đã một tay chọc thủng năm vòng xoáy không gian. Lúc đó bong bóng thuộc tính rơi xuống khiến thuộc tính Không Gian của hắn tăng vọt lên hơn bốn nghìn điểm, bây giờ lại tiếp tục tăng lên, trực tiếp tăng vọt lên hơn bảy nghìn, cách một vạn điểm viên mãn không còn xa nữa.
Không biết sau khi đạt đến hàng vạn điểm, sẽ phát sinh biến đổi gì.
Ngoài ra thuộc tính kỹ năng ‘bão không gian’ cũng tăng lên không ít.
‘Bão không gian’ : 76/100 (nhập môn)
Kỹ năng loại không gian này có độ khó cực kì cao, bây giờ Vương Đằng chỉ có thể nhập môn mà thôi, muốn thuận lợi thi triển ra thật không dễ dàng.
Nhưng Vương Đằng lại không hề lo lắng, thật sự không được thì vẫn có thể dùng thuộc tính trắng để cộng điểm, tăng độ thuần thục.
Khoảng nửa tiếng sau, Vương Đằng đứng dậy, tìm về nơi bão không gian nổ tung trước đó.
Bên trong bão không gian có không ít vật phẩm và xác, nếu trong vụ nổ còn sót lại một hai thứ, thì quá lợi cho hắn rồi.
Tiếc là khi Vương Đằng đến gần, xung quanh chỉ sót lại một khoảng hư không trống trải, cho dù đá vụn, hay xác vật phẩm nhìn thấy trong bão không gian lúc trước, tất cả đều không thấy nữa, cứ như chưa từng xuất hiện từ trước đến giờ.
Vương Đằng thở dài, quả thật là mình nghĩ quá nhiều rồi.
Thế giới này làm gì có chuyện tốt như thế.
Hắn quay người, đi xa theo phù du hư không.
......
Lại qua một thời gian dài, kể từ khi gặp bão không gian, Vương Đằng không có thu hoạch nào khác nữa, chỉ có thể lan man tìm kiếm phương pháp trở về trong hư không.
Nhưng cuối cùng không có thu hoạch gì!
Lúc này, hắn đang ngồi xếp bằng trên tảng đá, lặng lẽ trôi trong hư không.
Tảng đá dưới cơ thể hắn được hắn phát hiện không lâu trước đó, như một hòn đảo nhỏ, diện tích cũng không quá lớn, chỉ bằng một nửa kích thước sân bóng rổ.
Vương Đằng tạm thời nằm trên đó nghỉ ngơi, nói thật trong khoảng hư không này, có một chỗ ngồi thật sự đã là một loại hy vọng xa vời.
Lúc này, hắn ăn thịt nướng, ăn như nhai sáp, suy tính những cách khác để rời đi.
Những ngày này, hắn tìm thấy một khu vực vô cùng rộng lớn, nhưng thực sự không bắt gặp được bất cứ cơ hội để rời đi nào.
Kết quả như vậy khiến người ta thất vọng.
Nếu không phải Vương Đằng có tố chất tâm lí tốt, e rằng sớm đã điên mất rồi.
Hắn cau mày suy nghĩ, tỉ mỉ quét qua tất cả thủ đoạn của mình một lượt, kiểm tra nhiều lần tới tới lui lui toàn bộ giao diện thuộc tính.
Tiếc là ngoài thiên phú không gian có thể phát huy tác dụng, các thủ đoạn khác căn bản không trông cậy vào được.
Vương Đằng vò đầu bứt tóc.
Khó khăn quá!
Thật sự khó khăn quá rồi!
Lẽ nào cả đời này hắn chỉ có thể ở trong khoảng hư không này sao?
Không được, hắn vẫn còn trẻ, vẫn còn rất nhiều việc vui vẻ chưa làm, nếu chết ở nơi không ai biết đến này thì thật quá oan uổng rồi!
Phù du hư không xung quanh dường như cảm nhận được tâm trạng của Vương Đằng, bay đến, bay lượn quanh hắn, cứ như đang an ủi hắn vậy.
“Thứ nhỏ bé như các ngươi, lại hiểu tính người.” Vương Đằng lắc đầu, không khỏi nghĩ đến Tiểu Bạch.
Nhớ đến lúc đầu hắn vào võ đạo, một đám võ giả vì tranh đoạt Tiểu Bạch mà đôi bên đều thiệt, làm hắn lấy được được bong bóng thuộc tính của võ giả, cho nên hắn gia nhập vào hàng ngũ võ giả.
Bây giờ nghĩ lại, như mới ngày hôm qua!
Cho dù con đường võ đạo gian nguy, nhưng hắn không hề hối hận.
Sinh ra trong thời đại này, không luyện võ, tầm thường biết bao!
Một khoảnh khắc này, ánh mắt của Vương Đằng trở nên mạnh mẽ và kiên định.
Cha mẹ, Lâm Sơ Hàm, Đàm Đài Tuyền, Goring… Vương Đằng biết, mọi người chắc chắn đều đang đợi hắn về!
Hắn nhất định phải sống!
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu hắn.
Tiểu Bạch!
“Đúng rồi, Tiểu Bạch!” Vương Đằng bỗng nghĩ đến điều gì đó.
Giữa hắn và Tiểu Bạch tồn tại lực khế ước, nếu dựa vào liên kết đó, có thể nhận biết được tọa độ của đại lục Tinh Võ hay không?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, liền không thể kiểm soát được.
Vương Đằng lập tức nhắm mắt lại, tìm kiếm liên lạc trong thế giới vô hình…...
“Quá yếu rồi, nhưng có thể cảm nhận được mơ hồ, dường như ở hướng đó!” Vương Đằng mở mắt ra, không khỏi cau mày, lập tức thúc đẩy tảng đá dưới thân thể, bay nhanh như tên theo phương hướng mình cảm ứng được.
Càng tiến về trước, tia cảm ứng đó càng trở nên rõ ràng hơn, dù vẫn còn yếu ớt, nhưng Vương Đằng đã nhìn thấy hi vọng.
......
Đại lục Tinh Võ, trong một dãy núi.
Trong không trung, một con quạ đen hỉnh thể to lớn, toàn thân đầy lông màu đỏ đen đan xen, đột nhiên phát ra tiếng kêu như xuyên kim nứt đá.
Trong rừng rậm, một con tinh thú cự hạt đang chiến đấu với một con tinh thú hùng sư toàn thân đỏ rực, nghe thấy tiếng kêu đột nhiên truyền đến từ trong không trung, trong lòng thoáng qua tia ngạc nhiên, kêu to quang quác: “Ta nói cái tên nhóc nhà ngươi này, không đến giúp ta thì thôi, con kêu gì nữa?”
“Quác!” Con quạ trên không trung kêu lên lần nữa.
“Gì, ngươi nói ngươi cảm nhận được sự tồn tại của hắn?” Tinh thú cự hạt ngạc nhiên.
Con cự hạt này chính là Thiết Giáp Viêm Hạt, còn con quạ trong không trung là Tiểu Bạch chứ còn ai nữa.
Dáng vẻ của nó khác trước rất nhiều, không những vóc dáng trở nên siêu to khổng lồ, mà lông cũng biến từ đen tuyền thành màu đỏ đen đan xen, trông vô cùng thần dị.
Khí tức trên người nó cũng mạnh hơn trước khi Vương Đằng đi rất rất nhiều.
Rõ ràng sau khi nuốt chửng một phần của lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, Tiểu Bạch trưởng thành khủng khiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận