Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 774: Bước đường cùng của chí cường giả (2)

“Nơi đây là?” Vương Đằng nghi ngờ nhìn Đàm Đài Tuyền.
Đàm Đài Tuyền không nói gì, đưa hắn đi tới cửa trước, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Khụ khụ khụ... Vào đi!” Bên trong cửa vang lên một trận ho khan, ngay sau đó một âm thanh quen thuộc truyền ra.
“Hàn lão!” Vương Đằng chấn động trong lòng, cuối cùng cũng biết Đàm Đài Tuyền đưa hắn tới nơi này gặp người nào rồi.
Lại nói, vị này chính là nhân vật đại lão chân chính. Ngày đó dùng sức lực của một người kiên cường chống lại Cự Viên Phong Bạo. Măc dù cuối cùng bị thua, nhưng đó là bởi vì vốn dĩ hắn có vết thương trong người, nếu không ai thua ai thắng còn chưa nói được.
Nhưng mà lúc này nghe được tiếng ho khan của hắn, Vương Đằng không khỏi nhíu mày.
Vết thương của ông cụ này có phần nghiêm trọng!
Đàm Đài Tuyền đẩy cửa vào.
Vương Đằng theo sát phía sau đi vào trong gian phòng gỗ, bên trong có vẻ hơi u ám, ánh mắt quét quanh bốn phía, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ sửng sốt.
Phòng ốc thế này thật sự quá đơn sơ, trừ những thiết bị gia dụng đơn giản, gần như không có gì cả. Khó có thể tưởng tượng đây là chỗ ở của một vị chí cường giả.
Chỉ là Vương Đằng cũng không chú ý quá nhiều tới những thứ này, ánh mắt của hắn rất nhanh rơi trên thân của ông cụ ở một góc trên giường.
Dáng vẻ của đối phương khiến cho con ngươi của Vương Đằng co rụt lại.
Mấy ngày không gặp, dáng vẻ của Hàn lão xảy ra sự thay đổi lớn. Đầu tóc trắng phau, mặt đầy nếp nhăn, cả người còng xuống gầy yếu hơn so với trước kia. Hơn nữa thông qua đôi mắt Linh Thị Vương Đằng còn thấy trên người hắn có mùi cực kỳ đậm đặc của… tử khí!
“Sao lại… có thể biến thành như vậy?” Trong lòng Vương Đằng hơi bình tĩnh lại.
Mắt thấy một vị chí cường giả biến thành một lão giả bình thường sắp suy tàn, ngay cả hắn cũng không chịu được.
“Các ngươi đã tới.” Ánh mắt đục ngầu của Hàn lão nhẹ nhàng phát sáng, âm thanh khàn khàn nói.
Đàm Đài Tuyền và Vương Đằng đều im lặng, đi tới gần, yên lặng nhìn lão giả trên giường, không biết lên tiếng như thế nào.
“Các ngươi, nghĩ thông suốt một chút, ta già rồi, vốn nên xuống mồ, không có gì là không buông bỏ xuống được.” Hàn lão khẽ mỉm cười, ánh mắt hồi tưởng: “Ba mươi năm trước, ta là người trong nhóm đầu tiên trở thành võ giả, coi như là chuyện may mắn. Bốn mươi ba tuổi ta bước vào võ đạo, rất nhiều người nhìn ta không ưa, nhưng mà ta một đường đi cho tới bây giờ, khà khà, rất nhiều lão già đã xuống mồ từ sớm rồi…”
“Có lẽ bọn họ không nghĩ tới, ta mới là người đi được xa nhất. Cái gì mà số tuổi quá lớn, cái gì mà thiên phú quyết định thành tựu, còn không phải là bị ta đánh bại không còn một mống. Cả đời này của ta, đáng giá!”
Có thể không phải Hàn lão nói với hai người Vương Đằng, ánh mắt của hắn đã bay tới nơi sâu thẳm trong trí nhớ. Những lời này hắn nói cho chính mình nghe nhiều hơn, nói cho những người cùng thế hệ đã mất nghe.
Vương Đằng không nghĩ tới ông cụ này còn có truyền kỳ như vậy khi còn sống, thời thế tạo anh hùng, hắn là anh hùng của thời đại kia, là người mở đường đầu tiên.
Với thực lực của hắn vốn nên bình an hưởng tuổi già, ở trường Quân đội Hoàng Hải làm một người gác cổng bình thường, nhìn các sinh viên trưởng thành, sau đó từ từ đi tới cuối con đường.
Chứ không nên giống như bây giờ nằm ở trên giường chờ chết, cảm khái những đau thương của quá khứ.
Nhưng vào thời khắc Đông Hải nguy cấp nhất, hắn vẫn làm đứng ra làm việc nghĩa không hề chùn bước, cho dù biết rõ động thủ toàn lực có thể không áp chế nổi vết thương cũ, cuối cùng cục diện ngày hôm nay, hắn cũng không có chút do dự nào.
Vương Đằng kính nể trong lòng.
Có điều hắn cũng nghe ra sự tiếc nuối cất giấu trong lời nói của của Hàn lão. Mặc dù hắn luôn miệng nói đời này của mình đáng giá, nhưng mà đi tới một bước này, hắn đã trả giá quá nhiều, ở trong tình huống này, cho dù đổi thành người nào cũng sẽ không cam lòng.
Vương Đằng cũng không muốn ông cụ chết đi như thế. Hắn không nói gì, ngồi xuống bên mép giường, duỗi tay đặt lên trên cổ tay của Hàn lão.
Đàm Đài Tuyền và Hàn lão đều hơi sững sờ.
“Không cần uổng phí sức lực nữa, đã có không ít bác sỹ và luyện đan sư đến xem qua. Là đại nạn của ta đến, không còn chút sức lực nào xoay chuyển trời đất.” Hàn lão lắc đầu, nhàn nhạt cười nói.
Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, giống như không phài là đang đàm luận về chuyện sinh tử của mình.
“Xem một chút cũng không sao.” Vương Đằng từ chối cho ý kiến.
Hắn đưa tinh thần lực vào thăm dò trong cơ thể Hàn lão, chậm rãi đi kiểm tra.
Hàn lão không có ngăn cản, lúc này hắn cũng không còn sức lực mà ngăn cản. Thật sự hắn đã là nỏ mạnh hết đà.
Vương Đằng cũng nhận ra tình huống của hắn, nhíu mày thật sâu.
Giờ phút này Hàn lão giống như ngọn đèn cầy sắp tắt trong gió, đèn sắp cạn dầu. Nội thương tích tụ trong cơ thể hắn những năm qua đều bạo phát ra toàn bộ vào lúc này, thân thể giống như cái sàng đầy lỗ thủng, nói là thiên sang bách hổng cũng không quá đáng.
Hàn lão thấy dáng vẻ của hắn, nở nụ cười lần nữa: “Ngươi cũng không cần khổ sở, rất nhiều luyện đan sư đã xem qua, đều bó tay không có biện pháp, huống chi là ngươi, khụ khụ...”
Lời còn chưa dứt, lại là một trận ho khan kịch liệt, khóe miệng lại càng tràn ra máu.
“Ngươi chớ nói chuyện nữa. Cái gì ta cũng chưa nói, ngươi gấp cái gì.” Vương Đằng không có lấy một chút khách khí, tức giận nói.
“Vương Đằng!” Đàm Đài Tuyền thấy hắn nói chuyện với Hàn lão như thế, không khỏi lên tiếng nói.
“Hết cách rồi, tính cách của tên nhóc này, ta rất thích. Thiên tài yêu nghiệt nên có tâm tính như vậy.” Hàn lão không hề phật lòng.
Vương Đằng liếc mắt, ai bảo ngươi thích, lão già họm hẹm nhà ngươi thích ta làm cái gì, khiến cho người ta sợ hãi.
Hắn chần chờ một chút, cuối cùng nói: “Thật ra thì thân thể này của ngươi cũng không phải là không thể điều trị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận