Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1110: Nghịch như vậy, ra đường rất dễ bị người ta chém giết nha!

Mà mấy ngày gần đây sau khi tin tức đó loan truyền ra, võ giả vốn đang đi săn tinh thú trong Châu Trung Hoàn đều lục tục rời khỏi, không dám nấn ná thêm.
Người xâm nhập ngoài hành tinh!
Loài Hắc Ám!
Một tin lại một tin, dẫn đến xôn xao toàn cầu, khiến cho người ở các nơi trên thế giới cảm thấy ngột ngạt bất an.
Hiện tại sự tồn tại của người xâm nhập ngoài hành tinh là chuyện ai ai cũng biết, tất cả võ giả đều biết thực lực của người xâm nhập ngoài hành tinh vượt qua cấp Chiến Tướng thập tam tinh, thậm chí còn có sức chiến đấu cao hơn một bậc.
Mà ngoài người xâm nhập ngoài hành tinh lại còn có loài Hắc Ám cá cược quyết chiến ở tại Châu Trung Hoàn.
Đây đúng là tai nạn!
Sức chiến đấu của cấp Hành Tinh thế nào? Võ giả Địa Tinh cũng không rõ, nhưng cường giả cấp Chiến Tướng đều vô cùng đáng sợ, huống hồ là cường giả cấp Hành Tinh thì càng mạnh mẽ hơn.
Đến lúc đó Châu Trung Hoàn nằm trong trung tâm trận đại chiến, tất nhiên sẽ dẫn đến dư âm khủng khiếp, ai dám nấn ná?
...
Cường giả nhân loại chưa đến, Châu Trung Hoàn vẫn là một vùng tĩnh mịch, tinh thú ẩn nấp, tất cả như bình thường.
Rống!
Có điều bên trong rừng rậm nguyên thuỷ tĩnh lặng này, thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng thú rống, văng vẳng trên bầu trời rừng mưa, rõ ràng là tinh thú đang chứng tỏ địa vị bá vương trên vùng châu lục rộng lớn này.
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển, phía dưới rừng rầm đột nhiên xuất hiện tiếng vang cực kì lớn.
Ầm đùng!
Phóng mắt nhìn đi, chỉ thấy hai bóng dáng khổng lồ xuất hiện ở một khu vực nào đó trong rừng, một con mãng xà cực lớn, một con vượn khổng lồ, cơ thể đều vượt quá mười trượng, trên người toả ra khí tức cực kì mạnh mẽ, rõ ràng đã đạt đến cấp Lãnh Chúa.
Bọn chúng tranh đấu với nhau, quay cuồng trong rừng, đập ngã cây rừng thành mảng lớn, dẫn đến rung chuyển cực lớn.
Tinh thú nhỏ yếu xung quanh đều trốn tránh ra xa, sợ tai bay vạ gió.
Nhưng vào thời khắc hai con tinh thú cấp Lãnh Chúa đang đánh nhau say sưa, trên bầu trời phía xa đột nhiên xuất hiện một bóng râm, bóng râm đó nhanh chóng đến gần, rõ ràng là một chiếc phi thuyền vũ trụ khổng lồ.
Sau khi phi thuyền kia đến gần, cũng không thấy có động tác gì khác, chỉ dừng lơ lửng trên bầu trời khu rừng như thế.
Nhưng hai con tinh thú cấp Lãnh Chúa bên dưới lại bất giác dừng cuộc tranh đấu, ngẩng đầu nhìn lên cơ thể thoáng đờ đẫn, nhìn về phía phi thuyền khổng lồ trên bầu trời.
Còn không đợi bọn nó suy nghĩ thêm, từ một phía xa xôi khác, lại lần nữa xuất hiện một điểm đen.
Điểm đen đó chớp mắt đã đến trên bầu trời khu rừng, đồng thời hóa thành một chiếc phi thuyền khổng lồ, chỉ có điều chiếc phi thuyền này rõ ràng là đã chú ý đến chiếc phi thuyền đầu tiên, vì thế cũng chưa đến gần, mà dừng lại ở phía xa xa.
Người trên phi thuyền cũng chưa xuất hiện, bọn họ dường như đã giao hẹn, đều đang yên tĩnh chờ đợi gì đó.
Hai con tinh thú cấp lãnh chúa đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy sởn cả da gà, sau đó cúi thấp cơ thể vô cùng ăn ý, ẩn nấp vào trong đại thụ cao lớn, chầm chậm bò ra xa, chút âm thanh cũng không dám phát ra, sợ rằng bị hai chiếc phi thuyền trên bầu trời phát hiện.
Có điều bọn nó rõ ràng đã nghĩ nhiều rồi, tồn tại trên hai chiếc phi thuyền vốn không có thời gian chú ý đến hai con tinh thú vẻn vẹn cấp Lãnh Chúa bọn nó.
Thời gian trôi qua, không ngừng có phi thuyền giá lâm Châu Trung Hoàn, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc, bốn chiếc…
Cả Châu Trung Hoàn chìm vào trong một bầu không khí cực kỳ căng cứng nặng nề, tất cả tinh thú cấp Lãnh Chúa của nơi này đều đã phát giác được điều dị thường, lũ lượt hành động, muốn thăm dò tin tức, nhưng lại không thể biết được gì.
Tất cả tinh thú cuống cuồng xoay quanh, táo tợn dị thượng.
Nhưng bọn nó không dám ra tay với tồn tại bên trong phi thuyền, bởi vì khí tức tản ra từ bên trong đó khiến tất cả tinh thú cấp Lãnh Chúa đều cảm thấy run sợ trong lòng.
Thời gian một ngày qua đi trong sự chờ đợi giày vò thế này.
Phi thuyền vũ trụ đến càng lúc càng nhiều, mãi đến sáng sớm ngày thứ hai, số lượng phi thuyền giá lâm bầu trời Châu Trung Hoàn đã đạt đến tròn trịa mười tám chiếc.
Đây đại diện cho mười tám tên người dự thi ngoài hành tinh!
Sáng sớm tinh mơ, người dự thi ngoài hành tinh chờ đợi cả một đêm dường như cuối cùng đã mất hết nhẫn nại, có người xuất hiện trên đỉnh đầu phi thuyền, khí tức tự thân mạnh mẽ bùng nổ ra ngoài.
Ầm!
Khí thế mạnh mẽ cấp Hành Tinh càn quét tứ phương.
Vô số tinh thú bên dưới sợ hãi không thôi, quỳ rạp dưới đất, liên tục run lẩy bẩy.
Quá đáng sợ!
Thật sự quá đáng sợ!
Từ lúc nào trong nhân loại xuất hiện tồn tại mạnh mẽ như thế?
Vô số tinh thú nghẹn ngào, cả người run rẩy, thậm chí có không ít tồn tại yếu đuối trực tiếp sợ tè ra quần.
Chuyện này quả thực không thể trách bọn nó được, cường giả cấp Hành Tinh đáng sợ mực nào, những tinh thú ngay cả cấp Lãnh Chúa còn chưa đạt đến được làm sao có thể phản kháng chứ.
Ngay lúc đó, cường giả cấp Hành Tinh trong những phi thuyền khác cũng bị kinh động, lũ lượt đi ra khỏi phi thuyền, giống như cũng không chịu yếu thế, đồng loạt phóng thích khí thế ra ngoài.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
...
Khoảng không trên rừng rậm quả thật trở thành cấm địa để cường giả cấp Hành Tinh tranh đấu lẫn nhau, khí thế đáng sợ xoay chuyển không tan, va chạm vào nhau, phát ra tiếng ầm vang kinh người.
Những người dự thi ngoài hành tinh nhìn nhau đầy thù địch, giống như không ai phục ai, lúc này tụ hội lại một nơi, đương nhiên kiếm cung sẵn sàng, không đánh nhau đã xem như là kiêng dè những loài Hắc Ám sắp đến kia.
Có điều mấy chiếc phi thuyền thuỷ chung không hề có chút động tĩnh nào, giống như không chút quan tâm đến chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài.
Thời gian lại lần nữa trôi qua.
Lại qua thêm hơn nửa ngày, cũng không có ai khác đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận