Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 621: Nhân loại, ngươi đang tìm phân!

Ầm!
Loài Hắc Ám tộc Cự Ma muốn buông tay cũng đã không kịp, một thân thể cực lớn bị nện xuống đất, chỉ còn lại có nửa người còn ở bên ngoài.
Cả người nó đau nhức kịch liệt, lập tức buông lỏng Lang Nha bổng nắm chặt trong tay ra, trong miệng điên cuồng hét lên.
“Ta muốn giết ngươi!”
Loài Hắc Ám tộc Cự Ma vừa gào thét, vừa giãy giụa muốn leo ra từ trong đất.
Đáng tiếc Vương Đằng cũng không cho nó cơ hội này, xoay Lang Nha bổng lấy được, lần nữa vung mạnh tay, đập xuống.
Rầm rầm rầm!
Từng tiếng vang nặng nề truyền ra.
Lang Nha bổng hung hăng nện xuống trên đầu loài Hắc Ám tộc Cự Ma, làm cả người nó không ngừng lún sâu xuống đất.
Cơ thể to lớn của loài Hắc Ám tộc Cự Ma từng tấc lún sâu xuống đất, cuối cùng chỉ còn lại có một cái đầu lộ ra bên ngoài.
Vương Đằng nhìn kiệt tác của mình, hài lòng gật đầu, ném đi Lang Nha bổng trong tay, phủi tay, sau đó nhìn bong bóng thuộc tính xung quanh.
Soạt!
Nhưng loài Hắc Ám bốn phía đều tưởng rằng đang nhìn bọn nó, lập tức lui ra xa mười mấy mét.
Cho nên xung quanh Vương Đằng lập tức tạo thành một khu trống rỗng.
Ngay cả võ giả nhân loại cũng đều là cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, sôi nổi nuốt nước bọt, nhìn Vương Đằng giống như đang nhìn một con quái vật hình người.
Loài Hắc Ám tộc Cự Ma lấy nổi danh với sức mạnh lại bị một người thanh niên nhân loại nện thẳng vào trong đất.
Nói ra, ai dám tin?
Lấy việc này đi khoác lác cũng không thể tin được!
Vương Đằng cũng mặc kệ ánh mắt mọi người, niệm lực tinh thần quét qua, lập tức gom tới vô số bong bóng thuộc tính.
Một vài bong bóng thuộc tính lớn rơi xuống lúc vết nứt không gian hình thành đều bị hắn nhặt, bởi vì thời gian không dài, những bong bóng thuộc tính kia còn chưa biến mất, nếu không thì Vương Đằng đã sớm đứng ngồi không yên.
Những bong bóng thuộc tính không gian này mới là thứ quan trọng nhất!
Trong lúc thu hoạch lớn, Vương Đằng cũng không nhìn kỹ, ánh mắt đảo qua, thấy được một con loài Hắc Ám cấp Chiến Binh thất tinh đang chiến đấu với hai võ giả nhân loại, lập tức lao qua.
Trên bầu trời, hai võ giả nhân loại dưới sự công kích của một con loài Hắc Ám Huyết tộc, liên tục bại lui, mơ hồ rơi vào thế bất lợi.
Vương Đằng thấy cảnh này, tự nhiên có chút kinh ngạc, trực tiếp bay thẳng lên trời, gấp rút tiếp viện cho hai võ giả nhân loại.
Theo hắn thấy, hai võ giả nhân loại này hiển nhiên không phải đối thủ của con loài Hắc Ám Huyết tộc kia, lại tiếp tục đánh nữa, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ bị đánh chết tại chỗ.
Đây cũng không phải là hắn nói quá, mà là con loài Hắc Ám Huyết tộc kia quả thực rất mạnh, mạnh hơn so với cấp Chiến Binh thất tinh bình thường không chỉ gấp mấy lần.
Hơn nữa nhìn bộ dáng của nó, còn rất trẻ tuổi.
Bất kể là trong chủng tộc nào, bao giờ cũng sẽ tồn tại cá thể dạng có thiên phú cực mạnh như thế này, con loài Hắc Ám Huyết tộc kia hiển nhiên chính là một trong số đó.
Vương Đằng từng đánh bại không ít thiên tài nhân loại, nhưng thiên tài ngoại tộc hắn lại chưa gặp bao giờ, giờ phút này có chút nóng lòng không đợi được, lập tức dự định đánh với đối phương một trận, xem thử thiên tài loài Hắc Ám Huyết tộc rốt cuộc là người tài năng thế nào.
Hơn nữa nếu có thể đánh chết ba, bốn, năm sáu thiên tài trong loài Hắc Ám, đối với nhân loại mà nói, đó cũng chuyện tốt công đức vô lượng mà thôi!
Lúc Vương Đằng phóng lên không, mặc dù con loài Hắc Ám Huyết tộc kia đang chiếm ưu thế, nhưng hai võ giả nhân loại cũng không phải không có chút sức phản kháng nào, hai bên có qua có lại, tình hình chiến đấu tương đối kịch liệt.
Con loài Hắc Ám Huyết tộc kia cầm trong tay hai thanh cốt nhận màu máu, hình thành công kích kín không kẽ hở.
Mà hai võ giả nhân loại, một người cầm trường thương, mũi thương loé ra từng ánh lạnh, một người khác tay cầm chiến kiếm, bất thình lình chém ra một ánh kiếm lớn màu lam.
Rầm rầm rầm!
Nguyên lực hai bên va chạm trên bầu trời, một đen một xanh một lam, ba ánh sáng nguyên lực hoàn toàn khác biệt giao nhau, ăn mòn, sau đó tan rã…
Hai võ giả nhân loại bị sóng xung kích trong trận nổ mãnh liệt này đánh bay ra mười mấy mét, bóng dáng vừa dừng lại, đồng tử bỗng nhiên co lại, một tàn ảnh như tia chớp đỏ ngòm trực tiếp lao tới, hai thanh cốt nhận màu máu dường như xé ra không gian, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Phía trên phủ đầy nguyên lực Hắc Ám đen như mực, giống như bóng tối dần nhiễm vào máu, đẫm máu mà quỷ dị.
Lưỡi dao gió màu đỏ đen mang theo lực lượng cực kỳ cuồng bạo, cắt về phía cổ hai võ giả nhân loại.
Mà hai võ giả kia muốn tránh cũng đã không kịp, trong chiến đấu của võ giả cao giai, chậm một nhịp thì mọi thứ đều chậm, bao gồm cả khoảng cách giữa sống và chết.
“Chết đi!”
Loài Hắc Ám Huyết tộc mắt thấy muốn được tay, khóe miệng lộ ra ý cười dữ tợn, hai mắt lóe ra tia sáng khát máu.
Sắc mặt hai người trắng bệch, muốn tránh ra, cơ thể làm thế nào cũng không theo kịp phản ứng thần kinh.
Ầm!
Bỗng nhiên, một bóng người từ phía dưới mạnh mẽ lao vào chiến trường, chặn lại hai thanh cốt nhận màu máu của loài Hắc Ám Huyết tộc.
Hai võ giả nhân loại thấy một đòn hẳn phải chết này lại bị người khác ngăn cản, may mắn giữ được một mạng, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó phát hiện sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Bọn họ nhìn qua bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt, liếc nhìn nhau, đều nhìn ra lòng còn sợ hãi từ trong mắt đối phương, ngay sau đó vội vàng mở miệng nói: “Cảm ơn đã cứu giúp!”
Vương Đằng nghiêng đầu nhìn xuống một bóng người trong đó, thản nhiên nói: “Nếu ngươi chết rồi, tiền thiếu nợ ta ai trả?”
“???” Tạ Tuyết Nhạn đeo mặt nạ, sau khi nghe được âm thanh quen thuộc, lập tức ngây ra, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên: “Là ngươi!”
“Các ngươi quen biết?” Một võ giả nhân loại khác tự nhiên cũng ngây ra.
“Hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện này, chúng ta vẫn nên hợp lực giải quyết con Huyết tộc này.” Tạ Tuyết Nhạn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận