Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1296: Quý tộc Bình nghị các đế quốc, chuông vang bảy tiếng!

“Xem ra ta phải mau chóng gia nhập liên minh Phó Chức Nghệp, gần đây ta nghèo tới mức sắp không còn gì ăn rồi.” Vương Đằng tự giễu cợt nói.
“Ha ha ha.” Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh không khỏi cười lớn.
Hầu Chí Vĩ và Trist đi phía sau, thấy Phàn Thái Ninh nhiệt tình với Vương Đằng, bọn họ không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Thế này không giống thầy của bọn họ chút nào.
Dáng vẻ không nói cười tuỳ tiện ngày thường không lẽ là giả sao?
Buổi trưa, Vương Đằng được tiếp đón niềm nở ở trong nhà của đại sư phù văn Phàn Thái Ninh, món ngon là do linh trù đại sư mời ở bên ngoài về nấu nướng. Rượu Rum Bacardi Gold là một loại rượu ngon màu vàng, nghe nói được sản xuất từ một tinh cầu sản xuất nhiều rượu ngon, có lịch sử cất rượu một trăm năm. Đó là rượu do một cường giả cấp Hằng Tinh có việc nhờ đại sư Phàn Thái Ninh tặng cho. Hắn đã để rất lâu cũng không nỡ uống, hôm nay lại lấy ra để tiếp đãi Vương Đằng, thành ý đầy đủ.
Vương Đằng thưởng thức tỉ mỉ, không thể không thừa nhận đây quả thật là rượu ngon hiếm có, còn cao hơn Lafite, Romanée Conti nổi tiếng trên Địa Tinh mấy cấp.
Nhẹ nhàng lắc chất lỏng trong ly rượu, tỏa ra màu vàng đẹp đẽ và xa hoa.
Mùi vị càng thơm nồng khiến người ta lưu luyến mãi!
Trên bàn cơm, đại sư phù văn Phàn Thái Ninh và Vương Đằng trò chuyện rất ăn ý. Hắn còn đặt vài câu hỏi với Vương Đằng và đều có được lời giải đáp từ trong miệng Vương Đằng, vì vậy hắn càng nhiệt tình với Vương Đằng hơn.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Vương Đằng mới có cơ hội thoát khỏi lão già “quấn người” này, rời khỏi nhà của hắn.
Hắn có việc quan trọng hơn phải làm.
Ba người Phàn Thái Ninh đứng ở cửa nhìn Vương Đằng đi xa, sau đó hai đồ đệ của hắn mới không nhịn được hỏi: “Thầy ơi, đại sư Vương Đằng này từ đâu tới vậy? Lại trẻ tuổi như vậy.”
“Là ta dụ về từ tinh cầu phòng ngự số 4 đấy.” Phàn Thái Ninh đắc ý cười he he, nói: “Lai lịch cụ thể thì ta cũng không rõ, còn thân phận của hắn… đây không phải điều các ngươi có thể nghe ngóng. Các ngươi chỉ cần biết trình độ phù văn của hắn vô cùng cao là được rồi. Nếu thật sự có lòng, thì đừng ngại xin hắn chỉ bảo nhiều hơn, sẽ rất có lợi cho các ngươi.”
Vẻ kinh ngạc trong mắt Hầu Chí Vĩ và Trist càng đậm hơn, không ngờ thầy của bọn họ lại coi trọng đại sư Vương Đằng này như vậy.
“Tất nhiên, tiền đề là không thể quấy rầy hắn.” Phàn Thái Ninh ngừng lại rồi không khỏi căn dặn thêm.
“Vâng!” Hai người nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Phàn Thái Ninh, trong lòng thắt lại, vội vàng đáp.

Vương Đằng không biết chuyện bên lề xảy ra ở cửa nhà Phàn Thái Ninh sau khi hắn rời đi, lúc này hắn đang đến một nơi dưới sự chỉ dẫn của Viên Cổn Cổn.
Hắn gọi một xe bay năng lượng phù văn, trả tiền rồi bay đến chỗ trung tâm thành phố.
Trong Đế thành hơi phiền phức, đó chính là không thể tùy tiện phi hành, nếu không sẽ bị coi là khiêu khích. Nếu không cẩn thận bay qua đỉnh đầu của cường giả nào đó, thì rất có thể sẽ bị đánh rớt xuống.
Đương nhiên bản thân quy tắc của Đế thành đã không cho phép phi hành, ngay cả cấp Vực Chủ, cấp Giới Chủ cũng đều phải ngoan ngoãn tuân thủ quy định này.
Đến ngoài thành thì thoải mái.
Tốc độ của xe bay năng lượng phù văn rất nhanh, không bao lâu đã tới đích đến.
Vương Đằng xuống xe, nhìn từng kiến trúc như cung điện vừa cổ kính vừa đồ sộ trước mặt, đôi mắt hắn không khỏi hiện lên vẻ chấn động.
Đây là nơi nhiều cường giả nhất, cũng là nơi thần bí nhất cả Đế thành, vì người nắm quyền của đế quốc Đại Càn sống ở bên trong.
Đế cung Đại Càn!
Đương nhiên, Vương Đằng không phải muốn vào Đế cung, chỗ hắn muốn đến là… Quý tộc Bình nghị các đế quốc!
Xung quanh Đế cung Đại Càn có rất nhiều tòa nhà hành chính xây dựa vào Đế cung, trong đó Quý tộc Bình nghị các đế quốc kia nằm ở góc Tây Nam của Đế cung.
Quý tộc Bình nghị các đế quốc là nơi xử lý tất cả công việc của quý tộc đế quốc, có quyền lực rất lớn, có thể trực tiếp truyền đạt tới đế vương!
Vương Đằng muốn cướp lại tước vị Nam Tước của Nam Cung Việt, thì phải thông qua Quý tộc Bình nghị các đế quốc.
Đương nhiên chuyện không đơn giản như đã nghĩ, hôm nay hắn đến không thể lập tức cướp lại tước vị, nhưng lại có thể nói cho một số người nào đó biết… hắn đã đến!
Đến vì tước vị Nam tước của Nam Cung Việt!
Hắn muốn đặt bản thân ở trong tầm mắt của quần chúng, như vậy người ở chỗ tối kia mới không dám tùy tiện ra tay, tất cả đều phải làm theo quy tắc của Quý tộc Bình nghị các đế quốc.
Đây là dương mưu của hắn!
Đi được khoảng vài trăm mét, cuối cùng Quý tộc Bình nghị các đế quốc cũng xuất hiện trước mặt Vương Đằng.
Đây là một tòa nhà cực kỳ uy nghiêm và trang trọng, hình dáng như tòa tháp, đâm thẳng lên trời.
Cửa chính của tòa nhà dựng một bia đá màu đen khổng lồ, cao chừng vài chục mét, bên trên viết năm chữ to mạ vàng: Quý tộc Bình nghị các.
Vương Đằng đứng trước bia đá, cảm nhận được một khí thế hào hùng phả vào mặt.
“Hừ!” Vương Đằng hừ lạnh, niệm lực tinh thần trào ra chặn khí thế này về, bước chân không hề lùi.
Hắn vượt qua bia đá đi vào bên trong, lập tức thấy một chuông đồng khổng lồ treo ngay bên dưới tòa nhà.
“Vương Đằng, gõ nó!” Âm thanh của Viên Cổn Cổn vang vọng trong đầu của Vương Đằng, nghiêm trọng và kích động: “Càng vang càng tốt!”
“Gõ mấy lần?” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, hỏi.
“Gõ bảy lần!” Viên Cổn Cổn nói.
“Tại sao lại là bảy lần?” Vương Đằng hỏi.
“Vì bảy lần nghĩa là có oan khuất, nghĩa là việc kế thừa tước vị có vấn đề.” Viên Cổn Cổn nói.
Vương Đằng không hỏi thêm nữa, bước về phía trước nhìn xung quanh, không thấy xung quanh có đồ để gõ, cau lông mày.
“Chỉ có thể dùng nắm đấm!” Viên Cổn Cổn nói.
Vương Đằng bất đắc dĩ, trong mắt lóe sáng: “Nếu tiếng càng lớn càng tốt, vậy để ta cho bọn họ nghe đủ vang!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận