Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1137: Tinh thần tinh (2)

Những người khác đều dồn dập theo sát.
Không lâu sau, bóng dáng của tất cả mọi người đều xuất hiện trước đại điện. Vương Đằng đang đứng phía trước, quay lưng về phía mọi người, hắn nhìn về phía cửa chính của đại điện, dường như đang nhìn thứ gì đó.
Nghe được tiếng bước chân, hắn quay đầu, duỗi tay ra cười híp mắt chào mọi người: “Yoo, mọi người tới hết rồi à!”
“...”
Mọi người đều cực kì giận dữ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của hắn đột nhiên lại có cảm giác như đánh vào bịch bông vậy, tức giận mà lại không có chỗ để xả ra, bực bội muốn hộc máu.
“Vương Đằng, giao tinh thần tinh ra, tướng ăn của ngươi thật khó coi!” Rockins đứng dậy, lạnh giọng quát.
“Đâu có đâu, tướng ăn của ta cũng đẹp lắm mà, mẹ ta khen ta từ nhỏ đã có tướng ăn đẹp đó.” Vương Đằng nghi ngờ nói.
“...”
Con mẹ nó mẹ ngươi nói ngươi từ nhỏ có tướng ăn đẹp.
Thằng nhóc này rõ ràng là hiểu rõ mà còn giả bộ không hiểu.
“Ngươi có giao ra hay không?” Trong mắt Rockins lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Chúng ta có rất nhiều người ở đây, ngươi muốn nuốt một mình sao.”
Hắn cũng không ngốc, kéo những người khác vào, tập thể tạo áp lực cho Vương Đằng.
Quả nhiên, mặc dù những người khác không lên tiếng, nhưng tất cả đều nhìn về phía Vương Đằng, dường như có thể động thủ bất cứ lúc nào.
“Nhiều người như vậy, bao gồm cả loài Hắc Ám nữa? Ui, ngươi vậy mà muốn ta chia cho loài Hắc Ám, ngươi có ý gì hả?” Vương Đằng hét lớn.
“Mẹ kiếp!” Vẻ mặt Rockins lập tức đen lại: “Ta không phải, ngươi nói linh tinh!”
“Ngươi có, ta nghe thấy rồi, mọi người cũng nghe thấy.” Vương Đằng nói.
“Ngươi ngậm máu phun người.” Rockins giận dữ.
“Chó má ngậm máu phun người, ngươi thử hỏi mọi người xem, bọn họ có phải đều nghe thấy hay không.” Vương Đằng chỉ vào Biello, hét lớn: “Người đẹp bên kia ơi, ngươi nói xem ban nãy có phải hắn đã nói như vậy không, làm ơn nói thật. Ta đã từng cứu ngươi một mạng đó, ngươi không thể nói trái lương tâm nha.”
“...” Biello cạn lời nhìn hắn.
Người này lại lấy ân cứu mạng uy hiếp nàng, quả thực là một nhân vật.
Nàng nhìn Vương Đằng, rồi lại ngó qua Rockins, ánh mắt có ý tứ sâu xa.
Suy cho cùng Vương Đằng đã cứu nàng một mạng mà.
Biello nàng cũng là người trung thực!
Rockins thấy ánh mắt của Biello, mặt càng ngày càng đen, không nhịn được mà phun ra câu chửi tục: “Shit, ta giết ngươi!”
Ầm!
Hắn hóa thành tàn ảnh, thân thể gầy gò đánh về phía Vương Đằng, hai tay hiện ra luồng ánh sáng màu đen dày đặc, đánh mạnh về trái tim Vương Đằng.
Tốc độ nhanh khó tin, trong nháy mắt đã tới trước mặt Vương Đằng.
“Cút!”
Vẻ mặt bỡn cợt của Vương Đằng lập tức biến mất, mắt lộ ra ánh sáng lạnh, đấm ra một quyền.
Áo nghĩa Lực!
Mười thành Kim Diệu Chấn Sát kiếm ý!
Hai loại sức mạnh đồng thời bùng nổ...
Ầm!
Quyền ấn va chạm với móng vuốt sắc bén của đối phương, tạo ra tiếng nổ cực kì đáng sợ.
Đột nhiên, một bóng người bay ngược ra ngoài, rơi xuống đất, không thể không lùi lại vài bước, giẫm nát mặt đất cứng rắn.
Vẻ mặt Rockins cực kì khó coi, hai tay được bao phủ bởi lớp vảy mịn, nhưng vào lúc này lại chảy đầy máu tươi, rất nhiều miếng vảy còn bị xé rách, đôi tay mất khống chế mà được run lên, không cách nào dừng lại được.
“Không biết tự lượng sức mình!” Vương Đằng vung tay áo lên, lạnh lùng nhìn hắn, hờ hững nói: “Nếu không có chuyện gì thì đừng chọc ta, nếu không ta đánh chết ngươi.”
“Ngươi!”
Rockins nghe thấy Vương Đằng nói vậy thì mặt mày xanh mét, giận đến ứa gan.
Nhưng Vương Đằng chẳng màng đến hắn, ánh mắt đảo quanh, khóe môi nở nụ cười khẩy, thản nhiên nói: “Ai muốn thì có thể lên thử xem.”
Mọi người nghe vậy thì ánh mắt đều lóe lên, mỗi người một vẻ.
Song chung quy họ không ra tay, dừng ánh nhìn tại đại điện phía sau Vương Đằng.
Đại điện này toàn thân trắng bạc, dẹp ở dưới và tạo thành hình tháp nhọn ở trên, mấy cái tháp nhọn chụm lại với nhau đâm thẳng lên trời, hình dáng rất chi độc đáo.
Mà phía trước của đại điện này có một cánh cổng kim loại khổng lồ sừng sững chắn trước mặt mọi người.
Ở vị trí trung tâm cảnh cổng có một biểu tượng đồ đằng hình đầu lâu, hình thù độc đáo. Khác với đầu lâu của nhân loại Địa Tinh, phần sọ của chiếc đầu lâu này lớn hơn, lớn hơn hẳn nhân loại bình thường, có vẻ chứa được gấp đôi dung lượng não của người bình thường.
“Cái đầu lâu này!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên như sực nhớ ra gì đó.
Lúc nãy, khi vừa đặt chân tới đây, hắn đã cảm giác có điều gì đó thân thuộc, nhưng sự xuất hiện của những người khác đã cắt ngang hồi ức của hắn.
Bây giờ nhìn kỹ lại mới khiến Vương Đằng nhớ ra.
“Đầu lâu thủy tinh!”
Hình dáng của cái đầu lâu này rất giống với cái đầu lâu thủy tinh mà hắn có!
Để chắc ăn, tinh thần lực của Vương Đằng quét trong nhẫn không gian để so sánh độ giống nhau giữa đầu lâu thủy tinh và đồ đằng đầu lâu này.
Phát hiện ra hai thứ rất giống nhau, hình thức gần như không có gì khác biệt.
Chắc chắn là cùng một loại!
Nếu vậy thì mối liên hệ giữa hai thứ này là gì?
Trong đầu Vương Đằng xuất hiện nhiều ý tưởng, song mặt ngoài vẫn dửng dưng, đứng một bên không lên tiếng.
Lúc này, mấy người Augus và Catu đã tiến lên đánh giá cánh cửa như đang tìm cách để tiến vào trong.
Ngay cả Ma Quân loài Hắc Ám cũng không nhàn rỗi, ánh mắt chúng dừng trên cánh cửa như đang rất hứng thú với đại điện này.
Không, phải nói rằng chúng rất hứng thú với thứ ở phía sau cánh cổng mới đúng.
Đôi bên đều không muốn ra tay, vừa đứng xa nhau vừa đề phòng lẫn nhau.
Một lát sau, không biết là ai đụng vào đồ đằng đầu lâu trên cánh cổng khiến cánh cổng đột nhiên rung lên bần bật.
Rầm ầm ầm!
Trong đợt rung chuyển ấy, đồ đằng đầu lâu khổng lồ bắt đầu lõm xuống, chỉ lát sau đã xuất hiện mười ba cái lỗ.
Ai nấy đều kinh ngạc không thôi, khi nhìn lại thì phát hiện những cái lỗ này cũng mang hình dáng đầu lâu.
Chẳng qua những cái đầu lâu này có kích thước bình thường, xếp thành một vòng tròn và tạo thành hình dáng đồ đằng đầu lâu khổng lồ.
“Đây là?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận