Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1361: Ta đã cố hết sức ngụy trang, nhưng cuối cùng vẫn bị nhìn thấu (2)

“Chờ đó.” Adris cắn răng nói.
Đến tình huống này, hắn chỉ có thể thiếu nợ thì trả tiền.
Vương Đằng vốn không hề nể mặt hắn. Tự tin lớn nhất của hắn chính là gia tộc, nhưng Vương Đằng lại không hề để gia tộc Pylax vào trong mắt, ương ngạnh đòi hắn trả tiền, hắn có cách gì chứ, hắn cũng rất bất đắc dĩ!
Nói xong hai chữ, Adris nhắm nghiền mắt lại, kết nối với vũ trụ hư cấu, vội vàng liên hệ với người trong gia tộc.
Ta, thiếu gia Adris, khẩn trương gom tiền.
Hai vị cấp Giới Chủ lắc đầu, trò khôi hài này xem đến đây đã gần như kết thúc. Bọn họ không có hứng thú ở lại, xoay người tiếp tục chọn đá thô.
Còn đám người Tông Sư Hoa Viễn vẫn chưa rời đi, mời đầy nồng nhiệt: “Anh bạn nhỏ, đợi lát nữa ngươi đi cùng chúng ta đến liên minh Phó Chức Nghiệp hoàn thành giao dịch cuối cùng về Lôi Nguyên trùng được không? Trên người chúng ta không mang nhiều tiền như vậy.”
“Không thành vấn đề, ta tin tưởng nhân phẩm của các vị Tông Sư.” Vương Đằng nói chắc như đinh đóng cột.
“Anh bạn nhỏ quả nhiên rộng lượng.” Tông Sư Hoa Viễn cười ha ha, giống như cực kỳ tán thưởng Vương Đằng.
An Lan: →_→
Giả vờ!
Tiếp tục giả vờ đi!
Hắn đã nhìn ra được, Vương Đằng vốn đang diễn trò với những Tông Sư của liên minh Phó Chức Nghiệp, bọn họ cùng một phe.
Tên Vương Đằng này quả nhiên giảo hoạt, lại nghĩ ra biện pháp treo đầu dê bán thịt chó này.
Nhưng theo cách này, ngoài mặt Lôi Nguyên trùng thuộc sở hữu của liên minh Phó Chức Nghiệp, Vương Đằng có thể rút mình ra, tiếp tục sống tùy tiện.
Đoán chừng không có ai ngờ Lôi Nguyên trùng vẫn là của Vương Đằng.
Đây thật sự là một cảnh kịch vui!
Vương Đằng liếc nhìn ánh mắt của An Lan đã biết hắn đoán ra điều gì, nhưng không nói chuyện, chỉ nở một nụ cười ngọt ngào với hắn.
An Lan: ?? ( ‘ω’ )? ? Gì!
Mọi người hiểu trong lòng mà không nói ra.
“Anh bạn nhỏ này dường như thông thạo kỹ thuật tầm quặng.” Giới Chủ Ngao Vân do các Tông Sư mang đến đột nhiên cảm thấy khá hứng th,ú mở miệng nói.
Đám người Tông Sư Hoa Viễn cũng chợt phản ứng kịp.
Đúng vậy, chẳng lẽ Tông Sư Vương Đằng còn am hiểu kỹ thuật tầm quặng??
Vậy… hơi khoa trương!
Bọn họ đều biết Vương Đằng là Tông Sư tam đạo, cộng thêm một kỹ thuật tầm quặng, Vương Đằng đã nắm giữ trình độ cao thâm của bốn lĩnh vực.
Tuổi hắn còn trẻ, làm thế nào được vậy?
Quả thật không thể tưởng tượng.
Chẳng lẽ đây là thế giới của yêu nghiệt sao?
“Chỉ do may mắn, chỉ do may mắn thôi!” Nhìn thấy biểu cảm của mọi người, Vương Đằng xua tay nói: “Nói ra có thể các ngươi không tin, từ nhỏ ta đã luôn rất may mắn, đi trên đường đều có thể nhặt được tiền, đều không cần dùng đến tiền cha mẹ cho, không cần mồi câu cá, cá đều sẽ tự động mắc câu… Là người như vậy, ta cũng rất bất đắc dĩ!”
“…” Giới Chủ Ngao Vân.
“…” Các Tông Sư.
“…” An Lan.
“Ha ha ha, may mắn cũng là một bản lĩnh.” Giới Chủ Ngao Vân im lặng một chút, ha ha cười nói: “Lúc nào đó ta cũng mượn vận may của anh bạn nhỏ này đi cá cược một phen, ngươi không để ý chứ.”
“Không để ý, đương nhiên không để ý, ta chắc chắn phải cho Giới Chủ ngươi mặt mũi, không phải chỉ là một chút may mắn thôi sao, tùy tiện mượn.” Vương Đằng nói mò không viết nháp, há mồm là nói. Dù sao chuyện may mắn này rất mơ hồ, còn không phải do hắn định đoạt sao.
Giới Chủ Ngao Vân rất hài lòng với thái độ của Vương Đằng, cho dù cuối cùng có thể mượn dùng vận may của Vương Đằng mở ra quặng có giá trị liên thành bao nhiêu, ít nhất hắn cảm thấy mình nhận được sự tôn trọng nguyên vẹn.
Ánh mắt của các Tông Sư sáng lên. Với quan hệ giữa bọn họ và Vương Đằng, về sau để cho hắn hỗ trợ chọn vài khối quặng, chắc không khó đi.
Không bao lâu, người của gia tộc Pylax đã vội vàng chạy đến.
Adris thua tròn bốn ngàn hai trăm tỷ, đây không phải là một con số nhỏ, đương nhiên sẽ kinh động không ít người.
Đến đây có hai người.
Vương Đằng còn quen biết một người trong số đó, chính là Vực Chủ Sinclairmont đã từng gặp, cũng từng mắng mỏ ở Quý tộc Bình nghị các.
Một vị khác có dáng dấp hơi tương tự với Sinclairmont, có cái đầu bóng lưỡng mang tính dấu hiệu của gia tộc Pylax, thân hình cao lớn cường tráng, cũng là một cường giả cấp Vực Chủ.
Bọn họ vừa tiến đến đã chú ý đến đám người Tông Sư Hoa Viễn cùng với ba cường giả cấp Giới Chủ khí tức sâu sắc.
Tuy rằng đã nghe được Adris giải thích toàn bộ quá trình ở vũ trụ hư cấu, cũng biết Vương Đằng bán Lôi Nguyên trùng cho liên minh Phó Chức Nghiệp, khiến những cấp Tông Sư này vô cùng vui vẻ, giống như khá tán thưởng Vương Đằng.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy trận thế này, đồng tử vẫn không nhịn được co rụt lại.
“Các vị Tông Sư!”
“Ba vị Giới Chủ đại nhân!”
Hai người tiến lên chào, hai bên gật đầu ra hiệu.
“Cha, chú Sinclairmont!” Sắc mặt của Adris hơi tái nhợt, đứng dậy thành thật gọi.
“Ừm.”
Sắc mặt của cha Adris và Sinclairmont đều không được tốt, hận sắt không thành thép liếc nhìn hắn, chỉ khẽ gật đầu.
Thằng nhãi ranh này, lại thua đến bốn ngàn hai trăm tỷ!
Khi bọn họ còn trẻ đều chưa từng chơi như vậy.
Adris nhìn thấy sắc mặt của hai người, trong lòng lập tức trầm xuống.
Xong!
Lần này sợ rằng hết thuốc chữa.
“A, hóa ra gọi phụ huynh đến cơ à!” Vương Đằng cười he he, giễu cợt nói.
Sắc mặt Adris lập tức đen thui.
Lời nói này khiến hắn muốn hộc máu.
Giống như trẻ con đánh nhau, kết quả đánh không lại sẽ khóc chạy về tìm cha.
Một cảm giác hổ thẹn sinh ra trong lòng Adris.
Cha của Adris và Sinclairmont nghe vậy, lập tức liếc nhìn Vương Đằng, ánh mắt hơi nheo lại, lộ ra lạnh lẽo ác liệt.
“Lại là ngươi!” Sinclairmont lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Đằng.
“Nghe ngươi nói gì kìa, thật ra ta không muốn nhìn thấy các ngươi đâu, ai bảo thiếu gia Adris cứ muốn chủ động tìm ta phiền toái chứ, trách ta được sao.” Vương Đằng nhún vai nói.
Sinclairmont nhíu mày, còn định nói tiếp gì nữa, lại bị ngăn lại.
“Ta là Waltgu, cha của Adris.” Người đàn ông trung niên kia nói.
“Ngươi đến trả tiền thay con trai ngươi sao?” Vương Đằng lại nói.
“Ngươi còn trẻ, chơi lớn như vậy hình như không thích hợp đâu.” Waltgu nhàn nhạt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận