Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 969: Thằng khốn, buông bảo bối của ta ra!

Nàng dứt khoát ngậm miệng lại, đàng hoàng tử tế làm cái đuôi.
Hai người tiến lên đại khái chừng trăm mét, xuyên qua từng nhóm thủ vệ, cuối cùng đi đến chỗ sâu.
Ở đây có hai căn phòng đá vĩ đại, đều dùng cửa sắt rất nặng chặn lại, trên cửa sắt được khắc phù văn phức tạp, hiển nhiên nơi này không dễ dàng tiến vào.
Phù văn này đương nhiên không làm khó được Vương Đằng, nhưng bên ngoài có thủ vệ, nếu cửa sắt tự dưng được mở ra, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của thủ vệ.
Thật hiển nhiên, bây giờ còn chưa phải là lúc kinh động tà giáo đồ.
“Làm thế nào?” Saten Rekka thấy sắc mặt Vương Đằng biến thành màu đen, không khỏi cẩn thận thấp giọng hỏi.
“Chờ!” Vương Đằng nghiến răng nghiến lợi nói.
Bảo vật ở trước mặt, lại không thể đưa tay lấy, không có ai buồn bực hơn hắn.
Hai người Vương Đằng và Saten Rekka ẩn nấp trong lối đi, ngồi ở trong góc, yên lặng nhìn trộm dò xét biến hóa bên ngoài.
Dáng vẻ kia muốn bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu!
Kể cả người phụ nữ xinh đẹp như Saten Rekka đều bị Vương Đằng dẫn theo đường lệch lạc, trên người lộ vẻ đáng khinh.
Nhưng mặt nàng hơi đen.
Nàng thật lòng không rõ Vương Đằng rốt cuộc định làm gì?
Bọn họ đợi ở đây đã được một lúc lâu, không làm gì cả, nhưng cố tình hắn lại không chịu rời đi.
E rằng tên này để mắt đến bảo bối ở đây, không dịch nổi chân rồi.
Rốt cuộc hắn tham của đến mức nào vậy??
Saten Rekka đều hết chỗ để nói rồi, chưa từng thấy người nào tham của như thế.
Đúng lúc này, một loạt bước chân truyền đến từ ngoài lối đi, hơn nữa, tiếng động càng lúc càng gần, giống như có người đang đi đến phía bên này.
Trái tim Saten Rekka lập tức bị treo cao.
“Cơ hội tới rồi!” Vương Đằng vui vẻ, đột nhiên đứng lên.
Thoáng chốc đã thấy hai người đi đến từ bên ngoài, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi và một người trẻ tuổi khác, tướng mạo phổ thông, nhưng sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, lộ vẻ kiêu căng.
“Đây là một giáo chủ của Chân Lý giáo, tên là Phùng Toàn, thanh niên kia là con trai của hắn, Phùng Hoa, là thiên tài, địa vị còn ở trên cả Hồng Bằng và Mộ Dung Sơn, rất được coi trọng.” Saten Rekka nhìn thấy hai người, ánh mắt vừa động, vội vàng truyền âm.
“Ta không quan tâm bọn họ là ai, ta chỉ quan tâm có phải hai người này muốn vào phòng bảo tàng không.” Vương Đằng nói.
“…” Saten Rekka.
Được rồi, coi như nàng tự đa tình là được.
Nhưng cuối cùng nàng đã biết được mục đích của Vương Đằng, hắn định chờ khi những người này đi vào sẽ lặng lẽ vào theo.
Không thể không nói, tuy rằng phương pháp này ngốc nghếch, nhưng thật thực dụng.
Phùng Toàn quả nhiên lấy ra một tấm lệnh bài, mở cửa chính phòng bảo tàng ra, sau đó dẫn theo Phùng Hoa đi vào.
Lúc cửa chính mở ra.
Vương Đằng và Saten Rekka vội vàng theo vào, căn bản không có ai phát hiện sự khác thường.
Theo đám người Phùng Toàn tiến vào, ánh đèn trong phòng bảo tàng phát sáng lên, vô số bảo bối xuất hiện trước mặt Vương Đằng.
Rất nhiều nguyên thạch chất đống trong góc, cao giống như núi nhỏ, đủ loại khoáng thạch hiếm thấy bày đầy trên các giá, có thứ số lượng khá nhiều lại chất đống trên mặt đất, nhìn vào bên trong, vách tường còn được treo từng binh khí phù văn, thoạt nhìn cực kỳ bất phàm…
Vương Đằng nhìn đến hoa cả mắt, hai mắt tỏa sáng, hai tay bắt đầu rục rịch.
“…” Saten Rekka nhìn thấy một cảnh này, quả nhiên hết nói nổi, vội vàng kéo hắn.
Cũng không nhìn xem đây là đâu, cứ thò tay lên, không sợ bị phát hiện à!
“Khụ khụ!” Vương Đằng cũng phản ứng kịp, vội ho một tiếng, truyền âm nói: “Đừng nghĩ lầm, ta chỉ muốn sờ xem, không định động đến chúng.”
Trước mặt hắn là một tinh cốt hệ Thổ, cấp Lãnh Chúa, giá trị xa xỉ, ít nhất đều khởi điểm hơn một tỷ.
Saten Rekka nhìn hắn, vẻ mặt khinh bỉ.
Nói ra lời này chính ngươi tin không?
Lúc này, Phùng Toàn kia đã đi sang đây, Saten Rekka kéo Vương Đằng vội vàng tránh đi.
Vương Đằng trơ mắt nhìn Phùng Toàn cầm tinh cốt hệ Thổ kia lên, nói với Phùng Hoa ở bên cạnh: “Tinh cốt này có được hai năng lực đặc thù ‘cứng rắn’ và ‘lực mạnh’, ngươi dùng để luyện tạo binh khí chắc rất thích hợp…”
Phùng Hoa tiếp nhận tinh cốt, đôi mắt lóe lên vẻ hớn hở, càng nhìn càng thích, gật đầu nói: “Ừm, vậy dùng tinh cốt này đi.”
“Lấy ra đăng ký đi, ta không thể tùy tiện lấy đồ ở trong này đi, với quyền hạn của ta, có thể lấy tinh cốt này đi còn phải tiêu tốn không ít điểm cống hiến, ngươi đừng khiến ta thất vọng.” Phùng Toàn cầm tinh cốt đi đến trước một máy móc, nhập tin tức thân phận vào, sau đó đặt tinh cốt ở trước khu vực quét.
“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng.” Phùng Hoa cam đoan.
Tên khốn, buông bảo bối của ta ra!
Thấy hai người lấy tinh cốt kia đi, ánh mắt Vương Đằng đỏ lên.
Cmn, đó là thứ hắn coi trọng, tên khốn kia lại dám cướp đi.
Còn là vì một đơn vị liên quan chó hoang.
Đó chính là tinh cốt cấp Lãnh Chúa, vô cùng hiếm thấy, đã hời cho thằng nhãi kia, thật sự dậm chân giận dữ.
Đáy lòng Vương Đằng đang nhỏ máu, hắn đã coi những thứ trong phòng bảo tàng này là của mình, sao có thể để cho người khác chấm mút được.
Lúc này, hắn hận không thể lấy cục gạch chụp chết hai cha con Phùng Toàn kia.
Đáng tiếc, tạm thời hắn không thể làm vậy…
Sau đó hai người Phùng Toàn lại lấy một ít khoáng thạch rồi chuẩn bị rời đi, Vương Đằng và Saten Rekka đã ra khỏi phòng bảo tàng trước bọn họ, để tránh bị nhốt ở bên trong.
Theo cánh cửa lớn chậm rãi khép kín, phòng bảo tàng lại trở về yên tĩnh.
“Đi thôi, đi chỗ khác nhìn xem.” Vương Đằng không định ở lại, hắn tạm thời không đụng vào nơi này được, chỉ có thể chờ đến khi đám người Chu Huyền Vũ ở bên ngoài bắt đầu hành động thì hắn có thể thừa dịp loạn lấy đi thứ ở đây, hiện giờ thời cơ chưa tới.
Saten Rekka hoàn toàn có thể cảm giác được sự không cam lòng và buồn bực của Vương Đằng, định cười lại không dám cười, rất khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận