Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 767: Tiểu Quân, ngươi có hài lòng với hắn? (2)

“Huống chi, căn bản các ngươi không hiểu rõ giá trị của trận pháp này. Phù văn đạo của Địa tinh chúng ta phát triển mấy chục năm mới có được cục diện như ngày hôm nay. Nhưng một vài trận pháp đỉnh cấp còn đang ở trong sự phong tỏa của Dị Giới. Từ trước tới giờ chúng ta không làm đúng phương pháp, bây giờ Vương Đằng tốt bụng không giấu giếm, dốc lòng giảng dạy trận pháp này, các ngươi lại cảm thấy hắn sĩ diện?”
Chử Vĩnh Niên liếc mắt nhìn hai người lần nữa, dù sao cũng hỏi một câu, để bọn họ ngậm miệng không trả lời được, tiếp tục nói: “Hắn quen thuộc với trận pháp này hơn tất cả mọi người. Nếu như hắn tự mình ra tay, không cần tới năm ngày là hoàn thành hoàn toàn. Những người chúng ta có thể học được bao nhiêu. Biện pháp học tập tốt nhất chính là kết hợp cả thực tiễn và lý thuyết, ngươi cho rằng hắn đang sai bảo ta sao?”
“Hai người các ngươi thay vì nghĩ những chuyện không có, không bằng dồn tâm tư vào trong trận pháp này, cũng đủ cho các ngươi có lợi ích vô kể rồi.”
Ngữ khí của hắn có phần thất vọng, nói xong thì không hề để ý tới hai người nữa, bước nhanh tới nơi vừa mới xảy ra vụ nổ.
Sắc mặt hai người học trò của Chử Vĩnh Niên lúc trắng lúc đỏ, vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, sợ Chử Vĩnh Niên đánh giá không có triển vọng cho bọn họ, vậy tiền đồ của bọn hắn coi như bị phá hủy.
Lúc này, một tên phù văn sư người đầy bụi đất ngồi sững sờ dưới đất. Trước mặt hắn bị nổ ra một cái hố sâu.
“Lão Phương, xảy ra chuyện gì vậy?” Chử Vĩnh Niên cũng không nói nhảm, đi lên liền vào thẳng vấn đề.
“Không đúng, rõ ràng ta nghe theo lời hắn nói mà làm, sao lại bị nổ rồi?” phù văn sư bị gọi là lão Phương thì thào tự nói, căn bản không để ý tới Chử Vĩnh Niên.
“Lão Phương, lão Phương!” Bất đắc dĩ Chử Vĩnh Niên lắc lắc hắn.
“A, cái gì, lão Chử. Không phải ngươi chịu trách nhiệm khu vực trung tâm ư, sao lại tới đây?” Lão Phương lấy lại tinh thần, mặt ngơ ngác.
“Chỗ của ngươi nổ, ta có thể không tới xem một chút à.” Chử Vĩnh Niên tức giận nói: “Được rồi, mau nói có chuyện gì xảy ra, ta không có thời gian dây dưa ở đây với ngươi.”
Lão Phương cười khổ một cái, thuật lại quá trình chính mình khắc chữ vào phù văn.
Chử Vĩnh Niên nghe xong, nhíu mày thật chặt: “Theo như lời ngươi nói, hẳn là không có vấn đề gì, làm sao lại có thể phát nổ.”
Hắn tiến đến gần, quan sát phù văn vừa rồi lão Phương khắc chữ lên, muốn đoán được vấn đề từ dấu vết lưu lại trên phù văn.
Thế nhưng dù sao cũng là lưu lại, đã không còn hoàn chỉnh, khó có thể nhìn ra cái gì.
“Lão Phương, không phải là ngươi cảm thấy xấu hổ mà che giấu chi tiết gì đó chứ?” Chử Vĩnh Niên nghi ngờ hỏi.
Phù văn sư đều luôn giữ thể diện, đối với một chút sai lầm, thà rằng bọn họ tự mình nghiên cứu, cũng không muốn nói ra để cho người bên cạnh giúp đỡ giải quyết.
Thế nên Chử Vĩnh Niên mới có sự hoài nghi này.
“Thúi lắm, sai chính là sai, giấu diếm thì có cái gì tốt, ta đến mức đó sao?” Lão Phương giận dữ nói.
Chử Vĩnh Niên ngượng ngùng cười một tiếng, hai người biết nhau mười mấy năm rồi, quả thật lão Phương này không phải là người như vậy.
Hai người chỉ có thể khắc lên phù văn ở khu vực này một lần nữa.
Nửa giờ sau…
Ầm!
Lại là một tiếng nổ tung, lần này ngay cả Chử Vĩnh Niên cũng đầy bụi đất. May mà thực lực của bọn họ không kém, phù văn nổ trong phạm vi nhỏ không gây ra vết thương cho bọn họ.
“Thế nào, bây giờ ngươi nói thế nào?” Lão Phương có vẻ hết giận, ở một bên nhìn có chút hả hê cười nói.
Ngươi xem, không phải là chỉ một mình ta làm lỗi, ngươi cũng mắc sai lầm rồi.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, thật sự làm ta có chút không rõ ràng rồi.” Chử Vĩnh Niên sờ cái đầu, không hiểu ra sao, cau mày đau khổ suy ngẫm.
Lão Phương cũng không còn chê cười hắn, đến gần cùng nhau suy tư, thỉnh thoảng thảo luận hai câu, cực kỳ giống như hai tên làm công việc nghiên cứu.
Hai học trò của Chử Vĩnh Niên và học trò của lão Phương chỉ có thể ở một bên nhìn, không chen miệng được nửa câu.
Cuối cùng hai người thật sự nghĩ mãi không ra, lão Phương bất đắc dĩ nói: “Nếu không thì tìm Vương Đằng sang đây xem đi?”
“Được, cũng chỉ có thể như vậy.” Chử Vĩnh Niên bỏ qua giãy dụa, gật đầu nói.
“Vậy thì đi đi, cùng nhau đi.” Lão Phương đứng dậy.
“Không cần tìm, ta cũng chờ các ngươi đã lâu.”
Lúc này một giọng nói truyền đến từ đỉnh đầu của hai người, chính là Vương Đằng.
“Vương đại sư, ngươi xem giúp chúng ta một chút, rốt chuộc là chỗ nào có vấn đề?” Sắc mặt Chử Vĩnh Niên vui mừng, vội vàng nói.
Vương Đằng bay lơ lửng giữa không trung, chỉ là nhìn lướt qua đã nhìn thấu vấn đề của hai người, thản nhiên nói: “Các ngươi đặt suy nghĩ nhầm chỗ rồi, mấy phù văn kia không phải là được khắc lên theo thứ tự chữ cái trước sau, mà là từ ngoài vào trong, tạo thành một kết cấu vòng tròn khép kín, sau đó lại hoàn thành phù văn trung tâm, liên kết lẫn nhau.”
Hai người như được nước giội vào đầu, bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt tỏa sáng hét lớn: “Thì ra là như vậy, rốt cuộc là như vậy.”
“Được rồi, các ngươi tiếp tục làm việc đi.” Vương Đằng nói một câu, trực tiếp rời đi.
Hai người Chử Vĩnh Niên than thở không thôi: “Thành tựu phù văn của Vương đại sư quả nhiên là hơn chúng ta rất nhiều.”
“Đây là phương pháp cấu tạo phù văn của đại lục Tinh Võ bên kia sao? Chúng ta ở bên này chưa từng thấy qua.” Lão Phương nói.”
“Loại kết cấu này chính là điểm cốt yếu của bọn họ, nói ra cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà cho chúng ta đi nghiên cứu, có khi mấy năm cũng chưa chắc đã ra thành quả. Phù văn đạo, quá tinh thâm.” Chử Vĩnh Niên nói.
Lão Phương gật đầu đồng ý.
Học trò của hai người ở một bên há miệng, nhìn hướng Vương Đằng vừa rời đi, không thể không thừa nhận, chỉ sợ là số tuổi xấp xỉ nhau, có vài người cũng không cũng không thể sánh bằng hắn.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận