Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 640: Nghêu sò tranh nhau ngư ông đắc lợi

Ầm!
Siller đối mặt với Thiết Giáp Viêm Hạt khí thế to lớn, tức giận gầm lên một tiếng hung hãn tiến lên nghênh chiến.
Nó nhấc móng vuốt sắc bén lên lập tức chống đỡ đôi cự ngao của Thiết Giáp Viêm Hạt.
Cả hai phát ra âm thanh như kim loại va chạm vào nhau!
Đứng trước Thiết Giáp Viêm Hạt với cơ thể khổng lồ như xe tăng bọc thép, thân hình của Siller rõ ràng nhỏ bé hơn một chút nhưng nó lại có thể chống nổi đòn tấn công mạnh mẽ của Thiết Giáp Viêm Hạt.
Là tinh thú cấp Lãnh Chúa, trí khôn của Thiết Giáp Viêm Hạt giống như con người, sau khi cảm nhận được sức mạnh to lớn của kẻ xâm phạm liền trở nên dè dặt.
Thân hình Siller chớp động xuyên qua giữa hai cự ngao của Thiết Giáp Viêm Hạt đồng thời nhảy lên cao, đôi móng vuốt sắc bén chém ra trảo nhận màu đen đánh úp về đôi mắt của Thiết Giáp Viêm Hạt.
Hai chân trước của Thiết Giáp Viêm Hạt động đậy một cái, thân hình khổng lồ lại vô cùng linh hoạt đột ngột lui về phía sau.
Trảo nhận màu đen đánh vào không khí.
Siller đang muốn truy đuổi bỗng nhiên một cơn gió dữ từ trên đầu nó thổi xuống.
Chỉ thấy cả cơ thể Thiết Giáp Viêm Hạt xếp thành hình bán nguyệt, thanh sắc hỏa diễm ở phần đuôi kết hợp với gai độc hung hăng đâm tới Siller.
Sắc mặt Siller khẽ thay đổi, nhìn thấy chất độc mang theo thanh sắc hỏa diễm, trong lòng vô cùng sợ hãi, không dám đón đỡ mà nghiêng mình lui về sau.
...
Vương Đằng ở trong chỗ tối mở kỹ năng phong nặc đến trình độ lớn nhất.
Thậm chí để tránh đi sự nhận biết của Thiết Giáp Viêm Hạt, hắn còn đặc biệt tốn không ít thuộc tính trắng nâng phong nặc đến viên mãn.
‘Phong nặc’: 5000/5000 (viên mãn)
Toàn bộ 6550 điểm thuộc tính trắng đều dùng đi hết mới khiến phong nặc từ đại thành đến viên mãn. Nếu không phải gần đây giết số lượng lớn tinh thú lớn mạnh thì thuộc tính trắng dự trữ của hắn e là không đủ.
Hắn không khỏi nhìn giao diện thuộc tính, nét mặt cười khổ.
‘Thuộc tính trắng’: 3200
Thuộc tính trắng chỉ còn lại 3200 điểm, nghĩ lại có chút đau lòng, gom góp thuộc tính trắng nhiều không phải dễ đâu!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, giết những tinh thú lớn mạnh kia đều nhờ vào người khác.
Nói cách khác những thuộc tính trắng này đều nhặt miễn phí!
Ha ha, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn đau lòng!
Đương nhiên lợi ích sau khi kỹ năng phong nặc đạt đến viên mãn cũng thể hiện rõ ràng, lúc này cả người hắn dường như biến thành một cơn gió nhẹ hoàn toàn dung hòa vào không khí.
Hơn nữa trên người hắn có thêm phù văn giấu kín, cứ như vậy cường giả cấp Chiến Tướng khó mà phát hiện được.
Nếu không Thiết Giáp Viêm Hạt sẽ không gây rắc rối cho Chiến Tướng tộc Người Sói mà sẽ là hắn.
Hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời, Thiết Giáp Viêm Hạt là tồn tại cấp Lãnh Chúa, đương nhiên bay trên bầu trời, cuộc chiến giữa nó và tộc Người Sói trên bầu trời vô cùng gây cấn, vô số cây cối và đá khổng lồ bên dưới ngã xuống bốn bề hỗn độn.
Vương Đằng thầm líu lưỡi, không hổ là trận chiến giữa tồn tại cấp Chiến Tướng, khủng bố như vậy!
Bởi vì Thiết Giáp Viêm Hạt rời khỏi hang ổ, Tiểu Bạch lại bắt đầu rục rịch, nó muốn ăn thanh sắc hỏa diễm kia.
“Đừng đi!”
Vương Đằng bất đắc dĩ nghiêm túc ra lệnh.
Bây giờ không phải là lúc trộm đồ, ai biết được Thiết Giáp Viêm Hạt có để lại cách cảm nhận nào khác không?
Lỡ như nó cảm nhận được bọn họ trộm thanh sắc hỏa diễm, vậy kế hoạch của hắn không những thất bại toàn bộ mà còn gặp phải sự tấn công điên cuồng của Thiết Giáp Viêm Hỏa.
Vốn dĩ Chiến Tướng tộc Người Sói đã khiến hắn không chịu nổi rồi, nếu như thêm Thiết Giáp Viêm Hạt nữa thì hắn còn sống được không?
Lần đầu tiên Tiểu Bạch bị Vương Đằng răn dạy nghiêm túc như vậy, bởi vì tình huống đặc biệt không thể phát ra âm thanh nên chỉ có thể truyền đến hắn cảm xúc tủi thân.
“Đừng vội, đợi đến khi bọn chúng đánh nhau đến cả hai đều bị thương, ta sẽ tìm cơ hội giết chết bọn chúng, sau đó ngươi có thể an tâm mà ăn thanh sắc hỏa diễm đó rồi.” Vương Đằng an ủi Tiểu Bạch giống như dỗ trẻ vậy.
Sức mạnh Tiểu Bạch tăng lên có sự trợ giúp rất lớn đối với hắn, mà rõ ràng thanh sắc diễm hỏa đó rất có lợi với Tiểu Bạch. Nếu có cơ hội hắn đương nhiên không bỏ qua.
Ở một bên khác, phân thân của Hắc Yểm Ma Quân chậm rãi xuất hiện nhìn xuống trận chiến phía dưới, lắc đầu: “Cái tên ngu xuẩn này!”
“Bỏ đi, dù sao thì bản tôn cũng bảo ta qua đây xem kịch hay chứ không bảo ta ra tay.”
Rõ ràng phân thân này của Hắc Yểm Ma Quân kế thừa hoàn hảo tính cách lười biếng và lạnh lùng của bản tôn kia, có thể không ra tay thì không cần ra tay, thậm chí ngay cả sống chết của đồng loại loài Hắc Ám cũng vô cùng lạnh nhạt.
Trận chiến giữa Thiết Giáp Viêm Hạt và Chiến Tướng tộc Người Sói vô cùng dữ dội, Vương Đằng xem đến nhiệt huyết sục sôi rất muốn đứng ra hét mấy tiếng cố lên.
Đáng tiếc đây không phải là lúc.
Hắn nhìn chăm chú nhìn hai bên ngươi tới ta đi, đợi thời cơ ra tay.
Lúc này Thiết Giáp Viêm Hạt và Chiến Tướng tộc Người Sói đều bị thương.
Lớp vỏ cứng rắn như sắt tinh chế trên người Thiết Giáp Viêm Hạt xuất hiện không ít vết nứt, một chân đã bị gãy vặn vẹo bất thường ảnh hưởng rất lớn đến chiến lực của nó.
Siller cũng không tốt hơn là bao, bộ lông trên người nó vốn đã bị đại trận phù văn phá hủy trọc một mảng, bây giờ lúc Thiết Giáp Viêm Hạt dùng ngọn lửa tấn công trên người lại xuất hiện không ít vết tích bị cháy đen. Nhưng mà đây chỉ là vết thương bên ngoài, lục phủ ngũ tạng của hắn bị chấn động, lửa độc xâm chiếm vào trong cơ thể khiến nó rất khó chịu.
Đến lúc này kế hoạch của Vương Đằng coi như thành công một nửa.
Thật ra kế hoạch này vô cùng sơ sài, chỉ có điều nhờ sự kiêu ngạo của Chiến Tướng tộc Người Sói cùng với bản tính giữa loài Hắc Ám và tinh thú. Loài Hắc Ám hung ác tàn bạo, cho dù trí thông minh của tinh thú không thấp nhưng vẫn tồn tại dã tính nhất định, hơn nữa Vương Đằng ở một bên châm lửa không vậy mới lạ đó.
Bỗng nhiên ánh mắt Vương Đằng tập trung lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận