Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 753: Hào quang muôn trượng! (2)

“Hàn lão, ngươi không sao chứ?” Đạm Đài Tuyền lo lắng hỏi.
Đôi bàn tay già nua của Hàn lão run nhè nhẹ, nhưng vẫn khoát tay áo, hắn nói: “Buông ta xuống.”
“Tình trạng vết thương của ngươi…” Giang tổng đốc không khỏi mở miệng nói.
“Tạm thời vẫn chưa chết được.” Sắc mặt Hàn lão càng lúc càng trắng bệch, nhưng sự cố chấp của hắn khiến mọi người chẳng thể làm gì, chỉ có thể buông hắn xuống. Hắn đứng giữa không trung, cơ thể giống bèo không rễ, dường như một trận gió thổi qua thì sẽ ngã.
Lúc này Hàn lão nhìn về phía trước, vẻ kinh hãi lóe lên trong mắt, hỏi: “Đó là thứ tên nhóc Vương Đằng làm ra ư?”
“Đúng vậy!”
Đạm Đài Tuyền gật đầu nói.
“Thẳng nhóc này, thảo nào dám giết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa ngay trước mặt Cự Viên Phong Bạo!” Hàn lão không nhịn được cười một tiếng.
.......
Khi mấy người nói chuyện với nhau, Cự Viên Phong Bạo nhìn về bão không gian phía trước, lập tức cảnh giác trong lòng, cảm nhận được một nguy cơ mãnh liệt.
Nhưng vào lúc này, bão không gian bỗng bắt đầu chuyển động, cứ thế chậm rãi di chuyển về phía trước.
Gió lốc phát ra lực hút mãnh liệt hơn, quét sạch hải thú phía trước. Từng con hải thú phát ra tiếng gào thét sợ hãi, chạy trốn khắp nơi, thế nhưng dưới lực hút to lớn, cơ thể bọn chúng mất khống chế bay lên bầu trời, bay về phía bão không gian kia.
“Gào!”
Kèm theo tiếng thét tuyệt vọng, cuối cùng vô số hải thú bị hút vào trong bão không gian.
Phụt phụt phụt!
Bọn chúng thậm chí còn chưa kịp kêu thảm, đã bị lốc xoáy xoay tròn điên cuồng xé thành mảnh nhỏ, máu tươi rơi xuống như nước mưa.
Đám hải thú còn lại chạy trốn càng thêm hốt hoảng, liều mạng bơi về phía đáy biển, muốn tránh khỏi lực hút của bão không gian, nhưng bão không gian vẫn vượt mức quy định xông tới, hải thú ở khoảng cách quá gần không chạy thoát nổi khỏi mà mất mạng.
“Gào!” Cự Viên Phong Bạo chứng kiến cảnh này, phát ra tiếng gầm phẫn nộ: “Nhân loại, dừng tay!”
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh vang lên, giọng nói của Vương Đằng truyền ra từ bão không gian: “Quá muộn rồi, ngươi cho rằng nhân loại chúng ta được nặn ra từ bùn đất hay sao? Kẻ quấy nhiễu tất nhiên phải trả giá đắt, hôm nay cho các ngươi có đi không về!”
Giọng nói hắn càng lúc càng lớn, cuối cùng cuồn cuộn truyền ra, vang vọng bốn phía.
Nhân loại phía sau không khỏi chấn phấn không thôi, nhìn về phía trước, cho dù không thấy được bóng dáng Vương Đằng, ánh mắt bọn họ cũng dâng lên vẻ kích động.
Nói hay lắm!
Nhất định phải khiến cho hải thú thấy rằng, nhân loại không dễ bắt nạt!
“Gào!”
Cự Viên Phong Bạo nổi giận ngút trời, nhìn từng con hải thú bị hút vào bão không gian, cuối cùng bị ép thành mảnh vỡ tan, một đôi mắt to lớn dần dần trở nên đỏ như máu.
“Vậy thì ngươi phải chết!”
Nó gầm lên giận dữ, gió lốc và sấm sét trên người đột nhiên tăng vọt, sau cùng lại hình thành một trận sấm chớp gió bão khủng khiếp, vây lấy thân hình to lớn của nó vào trong.
Giờ phút này, Cự Viên Phong Bạo dường như đã thực sự hóa thân thành cơn lốc sấm sét.
Nó chính là chủ nhân của gió lốc!
Nó chính là người khống chế sấm chớp!
Trong uy thế khủng khiếp, nó ngửa đầu lên trời gầm thét, hung hãn đến tới bão không gian trước mặt.
Ầm ầm!
Một bên là bão không gian hư vô, một bên là cơn lốc sấm sét thiên uy hiển hách, lúc này va chạm trên mặt biển!
Cảnh tượng này thật đáng sợ, giống như thiên tai giáng xuống, sức người không thể ngăn được!
Nước biển bốc lên, bầu trời đen kịt một mảnh, mây đen che phủ tất cả tia sáng, khiến khu vực này có vẻ vô cùng âm u, áp lực!
Hai cơn lốc xoay tròn với tốc độ cao, ăn mòn phá hủy lẫn nhau!
Gào gào gào!
Tiếng gầm rú vang vọng, tất cả mọi người phía sau đều nhìn đến ngơ ngác, tâm thần chấn động, không thể nói thành lời.
Đột nhiên, cơn sóng gió động trời lật lên không trung, cản trở tầm nhìn của mọi người, chỉ có thể nghe thấy từng hồi tiếng nổ thỉnh thoảng truyền đến.
Cự Viên Phong Bạo thắng ở thực lực mạnh mẽ, mà ưu thế của Vương Đằng ở chỗ sự kinh khủng của bão không gian.
Trong chốc lát, hai bên giằng co mãi không xong, nhưng họ đã sớm là kẻ thù không đội trời chung, không ai chịu thua, ắt phải liều mạng ngươi chết hoặc ta sống!
“Gào!”
“Chết!”
Một vượn một người, điên cuồng gầm thét, ép đòn tấn công của mình về phía trước.
Oành!
Một tiếng gầm rú cực kỳ kinh khủng đột nhiên truyền ra từ trung tâm, thế giới hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
“Ai… Thắng vậy?” Đám người phía sau ngơ ngác nhìn về phía trước, vô cùng căng thẳng, tim như muốn nhảy lên tận họng, chờ đợi kết quả cuối cùng xuất hiện.
Sóng biển tan đi, hai bóng người lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Một bóng hình khổng lồ dễ thấy được của Cự Viên Phong Bạo hiện ra, mà một bóng hình khác có vẻ nhỏ bé vô cùng, nhưng cả thân hình thẳng tắp, cứ đứng giữa không trung như vậy, cách Cự Viên Phong Bạo không xa!
Mọi người không khỏi xôn xao.
Chỉ thấy thân thể Cự Viên Phong Bạo máu me đầm đìa, vô số vết thương to nhỏ trải khắp toàn thân, khiến nó nhìn qua thôi cũng thê thảm vô cùng.
Nó thở hổn hển, ánh mắt dữ tợn trừng Vương Đằng trước mặt, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Mà trên người Vương Đằng cũng có vô số vết thương, máu tươi nhuộm đỏ quần áo hắn, thấm ra toàn thân, nhỏ xuống từng giọt.
Nhưng sắc mặt hắn lại chẳng thay đổi chút nào, đôi mắt vô cùng bình tĩnh, đối diện với Cự Viên Phong Bạo.
Võ giả nhân loại phía sau, người thường dưới hầm trú ẩn, thậm chí cả mọi người theo dõi trước màn hình khắp toàn quốc… Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào bọn họ, cả trái tim như bị nhấc lên.
Vào giờ phút này, Vương Đằng quyết định hướng đi cuối cùng cho trận chiến này!
“Lui lại!” Lúc này, một giọng nói kiên định chậm rãi truyền ra từ trong miệng Vương Đằng.
Yên ắng!
Yên ắng như chết!
Cự Viên Phong Bạo nhìn chằm chằm Vương Đằng trước mặt, một lát sau, nó mới mở miệng nói: “Nhân loại, hãy nói cho ta biết, tên của ngươi đi!”
Giọng nó vẫn oai phong vang dội như cũ, nhưng trong đó lại lộ vẻ mệt mỏi và suy yếu.
“Vương Đằng!” Vương Đằng im lặng một chút, nói
“Ta nhớ kĩ ngươi rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận