Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 791: Nhân loại này có bị M không! (2)

“Xem ra ngươi đã phát hiện ra vấn đề rồi.” Đàm Đài Tuyền ngạc nhiên với sự nhạy bén của Vương Đằng, nói: “Có người nghi ngờ, chúng ta thiếu mất một phần kỹ thuật.”
“Thiếu một phần kỹ thuật?” Trong lòng Vương Đằng mơ hồ bắt được điều gì nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, khó chịu như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò.
“Có xem điện ảnh khoa học viễn tưởng chưa? Biết skynet chứ?” Đàm Đài Tuyền nói.
“Ý ngươi là...” Mắt Vương Đằng lóe sáng, rúng động nhìn Đàm Đài Tuyền.
“Rất nhiều người đoán rằng, cabin thực tế ảo mà chúng ta đang nắm giữ trên thực tế chỉ là cái vỏ rỗng, cho nên thế giới giả lập chúng ta bước vào chỉ có thứ căn bản nhất. Nếu có thể liên kết với skynet của sinh mạng ngoại tinh thì không chừng sẽ xuất hiện tình huống mà chúng ta không tưởng tượng nổi.” Đàm Đài Tuyền từ tối nói.
“Skynet!” Vương Đằng lẩm bẩm.
“Skynet chỉ là tên chúng ta đặt cho nó, cũng không nói chắc được là gì.” Đàm Đài Tuyền nói: “Nhưng có thể khẳng định là một thứ tiên tiến hơn internet của Địa Tinh rất nhiều.”
“Thật khó tưởng tượng.” Vương Đằng cười khổ nói.
“Có cái gì khó tưởng tượng. Chẳng phải tác giả của những bộ điện ảnh khoa học viễn tưởng đã nghĩ thay chúng ta rồi đó sao? Trước đây chưa có ai nhìn thấy, tự nhiên sẽ nghĩ nó quá xa xôi nhưng bây giờ ngươi còn nghĩ nó không tồn tại không?” Đàm Đài Tuyền nói.
“Có lẽ vậy.” Vương Đằng từ chối cho ý kiến.
“Đi thôi, ra ngoài thành giết hai con tinh thú trải nghiệm một chút.” Đàm Đài Tuyền đang định bay lên thì đôt nhiên dừng bước: “Ngươi có muốn mua một món binh khí để dùng không? Chỗ ta vẫn còn ít tiền ảo, mua được binh khí.”
“Không cần, không có binh khí cũng có thể giết tinh thú.” Vương Đằng lắc đầu.
Đàm Đài Tuyền không nói gì nữa, bay vút lên trời, hối hả đi ra ngoài thành.
Vương Đằng giậm chân hóa thành một vệt tàn ảnh theo sát phía sau, biến mất tại chỗ.
Hai người bay thẳng ra khỏi thành, ở cửa thành cũng không có ai ngăn cản.
Rõ ràng tòa thành chỉ là một thành trống, tuy có một vài nhân loại sống trong đó nhưng thế giới giả lập vẫn chưa phát triển cho nên người ở bên trong cũng không nhiều, không đủ để vận hành cả tòa thành.
Đàm Đài Tuyền và Vương Đằng đi sâu vào trong dãy núi, tìm kiếm con mồi.
Đến cấp bậc như họ, con mồi không đủ thực lực thì giết sẽ không có cảm giác, càng không có hiệu quả rèn luyện.
Bọn họ tìm kiếm một phen, cuối cùng phát hiện ra một con băng mãng khổng lồ đang chợp mắt bên cạnh đầm nước.
“Chẳng phải ngươi muốn săn tinh thú hệ Băng sao? Đúng lúc ở đây cũng có một con tinh thú mãng xà hệ Băng, lên luyện tay đi kìa.” Đàm Đài Tuyền và Vương Đằng ẩn nấp trên một cây đại thụ, nhìn con băng mãng đang chiếm cứ đầm nước, thấp giọng nói.
Vương Đằng chợt nghĩ, không phải Đàm Đài Tuyền biết hắn muốn săn tinh thú hệ Băng nên mới tìm riêng cho hắn một con tinh thú hệ Băng luyện tay đấy chứ?
Hắn bất giác nhìn sang Đàm Đài tuyền, thấy nàng mặt không đổi sắc, dường như chỉ là tình cờ phát hiện con cự mãng hệ Băng chứ không phải cố ý tìm kiếm.
“Ặc, chắc là ta tự mình đa tình rồi.” Vương Đằng tự diễu, lập tức ngưng mắt nhìn về phía cự mãng trước mặt.
Cơ thể khổng lồ chiếm cứ cả đầm nước, quây lấy đầm nước, lớp vảy màu băng lam phủ khắp cơ thể, toát ra hàn khí dày đặc, trên đầu nó có hai sừng nhọn, một làn sương băng mờ mịt như có như không lơ lửng bên trên.
Quái dị!
Đây là cảm nhận của Vương Đằng lúc này.
Sau đó hắn lập tức nhận ra, con cự mãng này khác với loài mãng xà trên Địa tinh, hình như không cùng một loài.
Dù biến dị thành tinh thú thì động vật trên địa tinh vẫn tồn tại những đặc trưng nguyên bản mà con tinh thú này thì lại khác biệt hẳn về bản chất.
Giống như hai chủng tộc, người da đen hay người da trắng liếc mắt là nhận ra được ngay.
Ngay sau đó, hắn động thủ.
Bóng người biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trên đỉnh đầu cự mãng màu băng lam trong chớp mắt, siết chặt nắm tay, nện xuống như đạn pháo.
Uỳnh!
Tiếng nổ vang lên, quyền kình khủng bố chèn ép không khí, một hư ảnh viên vương nổi lên.
Một quyền đánh ra cực kỳ nghiêm túc.
Trong mắt Linh Thị của hắn, con băng mãng này là cấp Lãnh Chúa hạ vị, cho nên Vương Đằng ra tay rất dứt khoát.
Động tĩnh to lớn lập tức đánh thức cự mãng. Nó ngẩng đầu rít lên, thấy công kích của Vương Đằng giáng xuống, mắt rắn lạnh lẽo lóe sáng rất nhân tính, sau đó không thèm tránh ra mà dùng đầu ngăn đón.
Trên cặp sừng của nó lập tức ngưng kết ra một lớp băng dày hình cung, trông cực kỳ rắn chắc.
Thiết đầu chùy!
Nói ra thì dài dòng nhưng thực tế chỉ ngắn ngủi mấy hô hấp, nắm đấm của Vương Đằng đã rơi xuống đầu cự mãng màu băng lam.
Rầm!
Hai bên ngưng trệ trong phút chốc.
Ánh mắt cự mãng toát lên vẻ giễu cợt, dường như đang cười nhạo nhân loại trước mặt không biết tự lượng sức mình.
Có vậy thôi à?
Rắc.
Đúng lúc này, lớp băng trên đỉnh đầu cự mãng đột nhiên xuất hiện từng vết nứt, nhanh chóng lan ra xung quanh.
Trong mắt cự mãng lộ rõ sự kinh ngạc.
Uỳnh!
Chỉ chớp mắt, lớp băng hoàn toàn vỡ vụn, nắm đấm của Vương Đằng mang theo sức mạnh khổng lồ giáng xuống.
Cơ thể to lớn của cự mãng bị sức mạnh kinh khủng ấy đánh bay ra ngoài, rơi ầm ầm xuống đất, lăn mất mấy vòng.
Đầu óc cự mãng bay đầy sao.
Xa xa, Đàm Đài Tuyền kinh ngạc suýt rớt hàm. Sao sức mạnh của tên này lại lớn như vậy?
Một quyền đã đánh bay tinh thú cấp Lãnh Chúa hạ vị.
Lúc này Vương Đằng cũng ngẩn ngơ, nhìn mấy bong bóng thuộc tính đột nhiên rơi dưới đất, hắn không khỏi dụi đôi mắt.
Thật hay giả vậy?
Thế giới giả lập mà cũng xuất hiện bong bóng thuộc tính?
Hắn ngu người luôn rồi, rốt cuộc thế giới giả lập này tồn tại thế nào, bất khả thi!
Ôm tâm trạng thấp thỏm, Vương Đằng nhặt mấy bong bóng thuộc tính lên.
‘Nguyên lực hệ Băng x130′
‘Nguyên lực hệ Băng x99′
‘Thuộc tính trắng x58′
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận