Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 291: Hệ thống thay đổi và trận đấu súng

“Tác dụng à, chắc là có thể cảm nhận được một số suy nghĩ và cảm xúc của linh sủng.” Lâm Chiến nói.
“Ngoài điều đó, thì còn tác dụng gì khác không?” Vương Đằng hỏi.
“Tác dụng khác á? Ta chưa nghe thấy còn có tác dụng gì khác, sao thế, chẳng lẽ ngươi có phát hiện gì à?” Lâm Chiến cười nói.
“Không, ta chỉ muốn hỏi để đỡ phải đoán mò.” Vương Đằng nói.
“Khế ước linh sủng là để thành lập một liên kết, có thể cảm nhận được suy nghĩ và cảm xúc của linh sủng đã tốt lắm rồi, không thể có tác dụng nào khác đâu.” Lâm Chiến nói.
Vương Đằng trầm ngâm gật đầu, không hỏi nữa.
Xe thiết giáp rời khỏi Ung thành, sau đó chạy thêm hơn chục cây nữa trên trục đường chính thì tiến vào khu vực hoang dã.
Tại khu vực hoang dã, cỏ dại mọc um tùm, cao đến ngang đầu gối, không có đường đi mà chỉ còn đầy ổ gà và đường dốc, nhưng dưới lốp xe của xe thiết giáp thì như đi trên đường bằng.
Vương Đằng ngồi trên xe, không hỏi đám Lâm Chiến nữa mà tự nghiên cứu mối liên hệ giữa mình và bé quạ đen.
Tình huống của hắn rõ ràng là không thể suy luận theo lẽ thường.
Sau mấy lần thử nghiệm, cuối cùng Vương Đằng cũng chắc chắn rằng mình có thể hoán đổi thị giác với bé quạ đen.
Phát hiện này giúp hắn yên tâm, sau đó thì không khỏi mừng rỡ trong lòng!
Vốn chỉ là việc ký kết khế ước đơn thuần, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Năng lực ‘Hoán đổi thị giác’ này có tác dụng rất lớn, thậm chí Vương Đằng không cần nghĩ ngợi nhiều, trong đầu đã hình dung ra rất nhiều tình huống có thể sử dụng đến năng lực này.
Ví dụ như điều tra, cảnh giác, do thám vân vân…
Quá hữu dụng!
Vương Đằng thở dài một hơi để ổn định nỗi lòng, trong lòng lại không khỏi dấy lên nỗi nghi ngờ.
Tại sao những người khác cũng ký kết khế ước mà lại không xuất hiện tình huống này, đến lượt mình lại xuất hiện?
Phải chăng mình thật là nhân vật chính của thiên mânhj nên có đãi ngộ này?
Khụ khụ, mặt dày mày dạn như thế không biết có bị người ta đập chết không!
“Hay là vị đại sư Linh Hư kia trâu đến mức chế tạo ra khế ước linh sủng có kèm hiệu quả đặc biệt?” Vương Đằng nghĩ thầm, rồi lại tự phủ định phán đoán của mình.
Cũng không phải, nếu tấm khế ước linh sủng kia có lợi ích này thì vị quản lý Lý thấy tiền là sáng mắt kia đã chẳng bán nó cho mình rẻ đến như vậy.
“Hay là...” Hắn nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.
Đôi mắt Linh Thị!!!
Đúng rồi, chắc chắn là đôi mắt Linh Thị.
Vương Đằng nhớ ra đôi mắt Linh Thị đúng là năng lực rơi ra từ trên thân của cha mẹ bé quạ đen, bị hắn chiếm được.
Mà đến tám mươi phần trăm là bé quạ đen cũng kế thừa đôi mắt Linh Thị, bởi vậy nên hắn và bé quạ đen tồn tại mối liên kết cùng chung.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao hắn có thể chuyển sang thị giác của nhóc quạ đen.
Vương Đằng càng nghĩ càng chắc mẩm, trong lòng sáng tỏ, không rối rắm nữa.
“Ố ồ!”
Nghĩ thông suốt rồi, ánh mắt Vương Đằng không khỏi dừng trên giao diện thuộc tính, sau đó hắn lập tức không kìm được kinh ngạc hô lên.
Không nhìn không biết, giao diện thuộc tính rõ ràng đã yên lặng phát sinh biến hóa.
Bên trên rõ ràng nhiều ra một cột mới.
Linh sủng: U Diễm Minh Nha ‘nhất tinh (8/100), thiên phú: Linh Thị, Minh Viêm (chưa thức tỉnh)’
“Sau khi ký kết khế ước, thuộc tính của linh sủng xuất hiện trên giao diện thuộc tính!” Vương Đằng suy nghĩ rất nhanh: “Vậy có phải cũng có thể cộng điểm cho nó không?”
Lần trước Vương Đằng săn tinh thú còn dư một ít thuộc tính trắng, hắn thử cộng 1 điểm thuộc tính trắng vào thuộc tính nguyên lực của bé quạ đen.
Thuộc tính trên giao diện thuộc tính tức thì thay đổi.
Linh sủng: U Diễm Minh Nha ‘nhất tinh (9/100), thiên phú: Linh Thị, Minh Viêm’
Nhóc quạ đen dường như cũng cảm giác được sự biến hóa của bản thân, trong đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc đầy nhân tính, nhưng căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
“Được luôn này!” Vương Đằng hớn hở.
Bằng cách này, hắn hoàn toàn có thể tiết kiệm được lượng lớn thời gian huấn luyện, chỉ cần có đủ thuộc tính trắng thì có thể nhanh chóng gia tăng sức mạnh của bé quạ đen, để nó trở thành cánh tay phải đắc lực của mình.
Hơn nữa, đợi khi nào bé quạ đen có được hình thể khổng lồ như cha mẹ nó, lúc ấy Vương Đằng chẳng khác nào có thêm một công cụ phi hành, hoành tráng hơn hẳn một chiếc máy bay hay gì gì đó.
“Nhưng hình thể quá lớn cũng không tiện mang theo bên cạnh…” Vương Đằng vuốt cằm nghĩ.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng nổ lớn, xe thiết giáp đột ngột cua một vòng lớn. Vương Đằng không kịp đề phòng, cả người bay lên, xô mạnh về một phía, mặt mũi nhoài lên trước ngã chúi vào một nơi vô cùng mềm mại…
“Địch đánh úp!” Lâm Chiến hét to.
Trái tim Vương Đằng đông cứng lại, vội vã ngửa đầu, đụng trúng ánh mắt vừa xấu hổ vừa chứa chan giận dữ của Liễu Yến.
“Ặc… chị Yến, ta thề ta tuyệt đối không cố ý.” Vương Đằng vội vàng giải thích.
“Hừ, chuyện này ta sẽ tính sổ với ngươi sau.” Liễu Yến lườm hắn, súng máy trong tay đã lên đạn, nhắm thẳng về phía sau xe.
“Bọn nào thế?”
Vương Đằng nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy phía sau có ba chiếc xe thiết giáp lao ra từ phía sau ngọn đồi gần đó, tập hợp lại đuổi theo bọn họ.
“Không biết, mẹ nó chứ, dám đánh lén chúng ta.” Lâm Chiến nổi cáu, sắc mặt rất khó coi.
Vừa rồi nếu hắn không phản ứng kịp thời, tránh được một phát pháo bất ngờ thì cả đoàn xe không chết cũng tàn tật rồi.
“Xử chúng.” Ánh mắt Liễu Yến đầy sát ý, súng trọng liên trong tay chĩa thẳng về chiếc xe sau lưng, bóp cò.
Bằng bằng bằng!
Keeng keeng keeng!
Ba phát súng liên tiếp đều trúng vào chiếc xe thiết giáp của đối phương, tóe ra một chuỗi tia lửa.
Đối phương hiển nhiên cũng là cao thủ, vừa thấy Liễu Yến nổ súng đã lái xe lách đi chỗ khác.
Người trên hai chiếc xe còn lại cũng không ngồi yên, lượng lớn đạn hợp kim trút xuống, mấy người vội vã cúi đầu né tránh.
Uỳnh!
Bọn họ lại nã pháo.
Lâm Chiến điên cuồng chuyển bánh lái, dưới chân đạp ga, xe thiết giáp vọt lên trước một đoạn xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận