Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1003: Thiếu niên ơi, ngươi có mong muốn gì nè?

Đáy lòng hắn dâng lên vẻ cười lạnh, bề ngoài vẫn chưa lộ ra chút nào, chần chờ hỏi: “Hợp tác, hợp tác gì?”
“Rất đơn giản, chúng ta bổ sung cho nhau, nói ra thứ mà ngươi muốn, ta sẽ căn cứ nguyên tắc trao đổi đồng giá, sau đó đưa ra cho ngươi một yêu cầu tương ứng.” Người hành tinh Prota thức tỉnh nói.
“Như vậy à, có vẻ rất công bằng.” Vương Đằng vuốt cằm, suy tư nói.
Người hành tinh Prota lập tức vui vẻ, cảm thấy thằng nhóc trước mắt này còn dễ lừa hơn nhiều so với những nhân loại trước đây, đại pháp lừa dối của nó còn chưa triển khai, thằng nhóc này đã bị lừa.
“Đúng rồi, ngươi tên là gì?” Vương Đằng đột nhiên hỏi.
“Ta tên là Sadidi Prota!” Người hành tinh Prota sửng sốt một chút, nói.
“Em trai ngốc?” Vương Đằng vẻ mặt sững sờ.
Tên quỷ gì thế?
Tên này nghiêm túc sao?
Vương Đằng cảm giác cái tên này thật sự quá tùy tiện, hơn nữa xem dáng vẻ này, người hành tinh Prota dùng tên tinh cầu làm họ cho mình, hắn nghiêm trọng hoài nghi đối phương đang lừa gạt hắn.
“Này, ta không lừa ngươi đâu, tên của người hành tinh Prota chúng ta đều là như vậy, mỗi người đều lấy tên tinh cầu làm họ.” Sadidi như nhìn ra suy nghĩ của Vương Đằng, vội vàng nói.
“Ok, em trai ngốc!” Vương Đằng gật đầu.
“Sadidi!” Người hành tinh Prota nhấn mạnh nói.
“Làm sao ngươi quen thuộc với ngôn ngữ nước Hạ chúng ta như thế?” Vương Đằng hỏi.
“Chúng ta sở hữu kỹ thuật phiên dịch tiên tiến, không chỉ nói ngôn ngữ nước Hạ các ngươi, cho dù là ngôn ngữ của quốc gia khác trên tinh cầu này, ta đều nắm vững.” Sadidi đắc ý nói.
Thậm chí vì khoe khoang, hắn cũng không quan tâm Vương Đằng có nghe hiểu hay không, hắn còn nói một lượt mầy ngôn ngữ của các quốc gia lớn nhất thế giới.
Vương Đằng không để ý, muốn học tập ngôn ngữ còn không dễ dàng sao, tùy tiện nhặt mấy bong bóng thuộc tính loại ngôn ngữ, có cái gì mà hắn không học được. Em trai ngốc này thật là ngốc, lại lấy việc này khoe khoang với hắn, không biết đã bị Vương Đằng xem thường vô số lần trong lòng.
“Ồ wow, thật là lợi hại!” Nhưng ngoài mặt Vương Đằng vẫn thể hiện ra dáng vẻ kinh ngạc cảm thán, kêu lớn.
“Thế nào, có muốn trao đổi máy phiên dịch ngôn ngữ này với ta hay không?” Sadidi thầm đắc ý, hỏi.
“Không cần!” Vương Đằng nói.
“.....” Sadidi lập tức ngơ ngác.
Vừa rồi còn dáng vẻ rất kinh ngạc, kết quả lại từ chối nhanh chóng như thế, quyết đoán như thế, giống như dáng vẻ kinh ngạc cảm thán thật ra là giả.
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Sadidi hít một hơi thật sâu trong lòng, hỏi.
“Các ngươi có thứ gì đáng để ta trao đổi?” Vương Đằng không trả lời, hỏi ngược lại.
“Một thiết bị công nghệ cao có thể thực hiện bước nhảy không gian, thế nào?” Sadidi nghĩ, lại mở miệng nói.
“Bước nhảy không gian!” Vương Đằng vẫn hơi kinh ngạc.
Dù sao đây là trình độ mà khoa học Địa tinh còn chưa đạt tới, có vẻ người hành tinh Prota có thể tiến hành du lịch vũ trụ, cũng đi đến Địa tinh, quả nhiên không phải văn minh ngoài hành tinh bình thường.
“Thế nào, thiếu niên, chỉ cần ngươi sở hữu máy bước nhảy không gian, có thể có được cơ hội trước trong chiến đấu, thừa dịp kẻ địch chưa chuẩn bị đánh bại đối phương. Bất cứ kẻ địch nào đều sẽ trở nên không chịu nổi một đòn trước mặt ngươi. Từ nay về sau ngươi sẽ đi lên đỉnh nhân sinh, ngươi sẽ trở thành thiên chi kiêu tử trên tinh cầu này, ngươi sẽ được người ta sùng bái, được người ta tán tụng, nghĩ lại đi, cuộc sống tốt đẹp đó....” Giọng nói của Sadidi mang theo mê hoặc, giống như lão già dơ bẩn muốn bán hàng đa cấp, từng bước dẫn Vương Đằng vào trong bẫy rập mà nó thiết kế xong.
Cái gọi là máy bước nhảy không gian trong miệng nó cũng không thần kỳ như vậy.
Đầu tiên, sử dụng máy bước nhảy không gian cần bổ sung năng lượng, hơn nữa không phải năng lượng bình thường, tiêu hao cho mỗi lần sử dụng đều vô cùng lớn, người bình thường căn bản không sử dụng nổi. Đây là cái hố Sadidi đào cho Vương Đằng.
Một khi Vương Đằng sử dụng máy bước nhảy không gian, cũng nếm được ngon ngọt, tự nhiên sẽ không ngừng tìm kiếm năng lượng mà máy bước nhảy không gia cần.
Cứ như vậy, Vương Đằng sẽ không thể không đến xin nó lần nữa.
Đồng thời, bổ sung năng lượng và sử dụng máy bước nhảy không gian cũng không tiện lợi lắm, một là thời gian bổ sung năng lượng khá dài, bắt buộc phải sớm chuẩn bị tốt.
Một điềm khác cũng là trí mạng nhất, trên thực tế, khoảng cách bước nhảy của máy bước nhảy không gian này cũng không dài, hơn nữa vị trí tương đối tùy cơ.
Lỡ bị kẻ địch đuổi theo, hoặc bị phát hiện ra địa đích của bước nhảy, mọi thứ đều biến thành uổng phí.
Đương nhiên, thứ này quả thật có thể giữ mạng ở thời khắc mấu chốt, hơn nữa nếu dùng tốt, vẫn có thể dẫn đến hiệu quả tập kích trong chiến đấu.
Nếu không như thế, Sadidi sẽ không lấy ra lừa dối Vương Đằng, bằng không làm sao nó cam đoan sau đó tiếp tục hấp dẫn Vương Đằng được.
Đáng tiếc, đối với Vương Đằng, thứ này lại là vô bổ, không có chút sức hấp dẫn nào.
Hắn chính là thiên tài tuyệt thế sở hữu thiên phú không gian, không cần máy bước nhảy không gian cũng có thể tiến hành bước nhảy không gian, hiệu quả rất tốt, còn không cần lãng phí năng lượng dư thừa, tiện lợi lại bảo vệ môi trường.
Nếu Sadidi biết, phỏng chừng sắp rớt cằm, thiên tài sở hữu thiên phú không gian, mặc dù ở trong vũ trụ cũng là tồn tại giống như của báu hiếm có, nhân tộc trên tinh cầu xa xôi này sao có thể sở hữu thiên phú như thế?
“Khoảng cách truyền tống bao xa?” Vương Đằng đã nghĩ kỹ lời từ chối, tròng mắt vừa chuyển, hỏi một câu trúng điểm yếu.
“Chuyện này…. Đại khái trong vòng mười kilomet.” Sadidi chần chờ một chút, dùng tiếng cười lừa dối qua chuyện: “Đừng xem thường mười kilomet này nha thiếu niên, dùng tốt lắm, sẽ có hiệu quả không ngờ được.”
“Được rồi, thứ này ta không cần, mười kilomet có thể làm gì chứ.” Vương Đằng từ chối không chút do dự.
“....” Sadidi.
Lại bị từ chối!
Con mẹ nó lại bị từ chối không chút nể tình!
Sadidi cảm thấy thật bực bội, đây không phải là kết quả nó muốn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận