Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1165: Giám khảo đại nhân.

Cung điện này quả thật là cung điện truyền thừa, chẳng qua ấn ký truyền thừa thật sự là ấn ký phù văn vừa nãy, chứ không phải chìa khóa truyền thừa gì đó.
Vương Đằng lắc đầu, tâm niệm vừa động, cửa lớn của cung điện truyền thừa rộng mở. Hắn lập tức đi vào trong đó.
Vẫn là đại điện lấp lánh ánh vàng, bốn phía đều là giá sách chất đầy sách.
Cất giữ vô số năm tháng của một cường giả cấp Vũ Trụ, có thể nhìn thấy đôi chút ở đây.
Vương Đằng thuận tay ra một chiêu, từng quyển sách bay nhẹ xuống, lơ lửng trước mặt hắn.
‘Đại cương thần niệm sư’, ‘Phương pháp nắm vững niệm lực tinh thần’, ‘Phương pháp ảo thuật niệm lực tinh thần’....
‘Ngôn ngữ thượng cổ Đại Càn’, ‘Tiếng Vũ trụ thông dụng’, ‘Ngôn ngữ Cổ Thần’....
Ánh mắt Vương Đằng quét qua, đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn chỉ tùy tiện lấy xuống mấy cuốn, không ngờ lại lấy được sách có ích như vậy.
Trong đó ‘Đại cương thần niệm sư’, ‘Phương pháp nắm vững niệm lực tinh thần’, ‘Phương pháp ảo thuật niệm lực tinh thần’,… những cuốn này rõ ràng đều là bộ sách của một mạch thần niệm sư.
Sau khi lấy được ấn ký truyền thừa, đồng thời, Vương Đằng cũng lấy được một vài thuyết minh trí nhớ. Người đàn ông áo bào trắng kia tên là Nam Cung Việt, ngoài là một cường giả cấp Vũ Trụ ra, hắn còn là một thần niệm sư cấp Vũ Trụ.
Cho nên, trong cung điện truyền thừa của hắn xuất hiện bộ sách về thần niệm sư cũng không kỳ quái.
Vương Đằng thuận tay lật xem, ‘Đại cương thần niệm sư’ chủ yếu giới thiệu một vài thứ thường thức của thần niệm sư, bên trong có rất nhiều thứ mà Vương Đằng không biết, trợ giúp rất lớn cho hắn.
Mà ‘Phương pháp nắm vững niệm lực tinh thần’, ‘Phương pháp ảo thuật niệm lực tinh thần’ lần lượt là phương pháp nắm vững niệm lực tinh thần và phương pháp tu luyện ảo thuật.
Trong đó có miêu tả tu luyện cực kỳ tỉ mỉ, có thể tăng cấp rất lớn thực lực của Vương Đằng trên phương diện niệm lực tinh thần.
Ngày trước, hắn kiểm soát niệm lực tinh thần quá qua loa, căn bản không thể chân chính phát huy tất cả uy lực của niệm lực tinh thần.
Về phần mấy cuốn sách về các loại ngôn ngữ phía sau, Vương Đằng lật xem, lại bỏ trở về.
Thứ này nhìn đau đầu!
Ngôn ngữ thôi, đủ dùng là được rồi, học nhiều như vậy làm gì.
Huống chi, hắn còn có thể thông qua nhặt bong bóng thuộc tính để lấy được, thật sự không cần phải tốn thời gian học tập.
Nếu Nam tước Nam Cung Việt biết Vương Đằng đem gác xó các loại sách ngôn ngữ mà hắn chuẩn bị, chỉ e sẽ nhảy ra từ trong quan tài, đánh chết Vương Đằng.
Đế quốc Đại Càn là một quốc gia sở hữu vô số lịch sử, lai lịch thâm hậu. Là một Nam tước của đế quốc, chỉ có thực lực là không được, còn phải sở hữu học thức và khí độ xứng với địa vị.
Học tập ngôn ngữ, lễ nghi v.v… là một chương trình học mà huân tước đế quốc cần chuẩn bị.
Nếu không một huân tước thiếu căn cơ lễ nghi và học thức, sẽ chỉ trở thành trò cười cho cả đế quốc.
Kết quả, tên Vương Đằng này căn bản không biết ơn.
Nhưng trong số đó, ‘Ngôn ngữ Cổ Thần’ lại thu hút sự chú ý của Vương Đằng, ‘Ngôn ngữ Cổ Thần’ này rõ ràng chính là ngôn ngữ của chủng tộc lớn mạnh có ‘Cổ Thần thân’ mà Vương Đằng đạt được.
Hắn không ngờ ở đây lại có thể có ngôn ngữ của bộ tộc Cổ Thần. Phải biết rằng, bộ tộc Cổ Thần vô cùng thưa thớt, hơn nữa hết sức thần bí, muốn nắm vững ngôn ngữ của bọn họ cũng không phải một chuyện đơn giản.
Vương Đằng không khỏi cảm thán sự lớn mạnh của đế quốc Đại Càn lần nữa!
Ngoài những bộ sách ra, cung điện truyền thừa còn có rất nhiều bộ sách khác, tất cả đều phân loại đặt trên giá sách, chờ đợi Vương Đằng lâm hạnh.
Không thể không nói, truyền thừa này vẫn cực kỳ có ích, dù sao không phải bất cứ đồ vật nào đều có thể dựa vào nhặt thuộc tính lấy được.
Nhặt thuộc tính là một chuyện phải xem vận may.
Nếu sau này Vương Đằng tiến vào vũ trụ, đụng phải chuyện gì đó không biết, hoàn toàn có thể tìm đọc trong cung điện truyền thừa này.
Có lẽ, đây mới là tác dụng lớn nhất của cung điện truyền thừa.
Một lát sau, Vương Đằng rời khỏi cung điện truyền thừa, cung điện truyền thừa biến mất theo đó.
Rồi sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, vung bàn tay to lên, mê cung tinh thần hiện ra.
Mê cung tinh thần cũng là vật của Nam tước Nam Cung Việt, hiện tại thành vật vô chủ, đương nhiên nó chính là của Vương Đằng.
Sau này, chỉ cần tiến hành luyện hóa dựa theo một vài bí pháp tinh thần trong truyền thừa, hắn sẽ có thể hoàn toàn nắm vững mê cung tinh thần này, thậm chí vận dụng công dụng tuyệt vời khác trong đó.
“Aguero” kia không phải là tinh thần niệm sư, hắn chẳng qua chỉ dựa vào tinh thần lớn mạnh, mới miễn cưỡng vận dụng mê cung tinh thần này mà thôi.
Lúc này, Vương Đằng quan sát từ trên không mê cung, còn có thể nhìn thấy đám người Augus đang bị mấy hồn thể tinh thú truy đuổi chạy trốn khắp nơi, khóe miệng không khỏi cong lên một độ cong kì quái.
Nhưng đám người Augus cũng không nhìn thấy hắn.
Vương Đằng cũng nhìn thấy chó hai đầu, vươn tay bắt một cái, chó hai đầu lập tức biến mất trong mê cung, xuất hiện trước mặt hắn.
Chó hai đầu vừa mới xuất hiện, ánh mắt mê mang, cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng khi nó nhìn thấy Vương Đằng, vội vàng nhích đến phía trước, cái đầu lớn cọ chân Vương Đằng, phát ra tiếng kêu “Ư ử” nịnh nọt.
Chân chó, chân chó!
E rằng nói nó luôn là dáng vẻ này, quả thực không thầy tự hiểu.
“Được rồi, sau này ngươi cứ đi theo ta, thành thật, sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.” Vương Đằng vỗ đầu lớn của chó hai đầu, nói: “Hiện tại ta giao cho ngươi một chuyện, ngươi cẩn thận nghe.”
Hai cái đầu của chó hai đầu liên tục gật đầu, nó vểnh tai lên, làm ra tư thái nghiêm túc nghe lệnh.
“Đợi một lát nữa, ngươi trở lại mê cung tinh thần, kêu những hồn thể tinh thú này tiếp tục quấy rầy mấy nhân loại kia, có thể không cần giết bọn họ, nhưng phải khiến bọn họ không dừng lại, đuổi bọn họ chạy như điên trong mê cung.” Vương Đằng híp mắt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận