Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1210: Quý Ông Ngông Cuồng?

Cái tên quỷ tha ma bắt gì vậy!!
Hắn biết ngay là không thể trông chờ gì vào Viên Cổn Cổn mà, bất kể là phong cách thiết kế hay cái tên nó đặt đều chả ra làm sao, ấy vậy mà chính nó còn chả tự nhận ra, thậm chí còn đắc ý vô cùng tận nữa.
“Ngươi nói gì cơ, ta nghe không rõ, thôi bỏ qua đi, chả quan trọng cái tên, sau này bàn sau.” Vương Đằng ngoáy tai, vờ vịt nói.
“Đậu má, ngươi có ý gì. Ngươi nghi ngờ tài năng đặt tên của ta đó hả, ta nói cho ngươi biết, bộ chiến giáp này tên là ‘Quý Ông Ngông Cuồng’, ta là luyện tạo sư, ta có quyền đặt tên.” Lần này, Viên Cổn Cổn nhất quyết không bỏ qua, phùng mang trợn má mắng mỏ Vương Đằng.
“Ta vào phòng luyện tập thử sức mạnh của chiến giáp cái đã.”
Vương Đằng vội vàng xoay người đi nhanh về phía phòng luyện tập, hắn đã nóng lòng muốn thử tốc độ của ‘đôi cánh Phong Lôi’ lắm rồi.
Viên Cổn Cổn không phục lắm, lẩm bẩm đi theo.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, một tiếng vang ầm ĩ vang lên, phi thuyền rung lắc dữ dội.
“Có chuyện gì thế?” Ánh mắt Vương Đằng ngưng lại.
“Chết tiệt, phi thuyền của chúng ta bị tấn công, may mà có lồng phòng ngự chặn lại.” Viên Cổn Cổn khó chịu ra mặt, vung tay lên, một bóng sáng xuất hiện trước mặt hai người.
Trong bóng sáng là tình hình bên ngoài phi thuyền, chỉ thấy mười chiếc phi thuyền đang đuổi theo phía sau họ, tuy khoảng cách còn xa nhưng đã phát động công kích, từng luồng hào quang lóe lên, chùm sáng kinh khủng xuyên qua hư không và đâm về phía phi thuyền Càn Nguyên E63.
“Phi thuyền vũ trụ của Liên Bang Aurant!” Vương Đằng và Viên Cổn Cổn đều thấy ký hiệu Liên Bang Aurant trên những chiếc phi thuyền kia.
Hai người đều khẽ biến sắc, không ngờ truy binh đuổi theo nhanh tới vậy, còn đuổi theo tới lỗ sâu.
“Tới đúng lúc lắm, để ta thử uy lực của chiến giáp này luôn.” Trong mắt Vương Đằng bùng lên sát ý, phăng phăng tiến lên.
“Ngươi định ra ngoài kia á? Đây là trong lỗ sâu đấy, cường giả cấp Vũ Trụ còn không dám tùy tiện ra ngoài đâu, ngươi muốn chết à!” Viên Cổn Cổn vội vàng ngăn cản.
“Ngươi quên ta có thiên phú không gian rồi à.” Vương Đằng không dừng bước.
“Bên trong lỗ sâu không chỉ có lực không gian mà còn có lực thời gian nữa, nếu gặp phải thời gian chảy loạn thì ngươi chết là cái chắc.” Viên Cổn Cổn đuổi theo, sắc mặt nghiêm túc nói.
“Yên tâm, ta có chừng mực!” Vương Đằng không nói cho Viên Cổn Cổn rằng hắn vừa đạt được thiên phú thời gian, có thể tránh được thời gian chảy loạn, vậy nên rất chắc chắn.
Viên Cổn Cổn còn muốn nói gì nữa nhưng khoang thuyền đã mở ra, Vương Đằng đã mặc chiến giáp đỏ đen hóa thành một vệt sáng bay ra ngoài.
“Cái tên này!” Viên Cổn Cổn tức đến giậm chân, rồi lại chẳng thể làm gì!
Sau khi lao ra khỏi phi thuyền, Vương Đằng lập tức sử dụng ‘bí pháp Tiềm Ảnh’ khiến thân hình hắn dung hòa vào bóng tối, gần như biến mất hoàn toàn trong hư vô của lỗ sâu.
Đẳng cấp của ‘Bí pháp Tiềm Ảnh’ này đã không theo kịp thực lực của hắn lắm, nhưng ở trong hoàn cảnh này thì vẫn miễn cưỡng có thể ẩn giấu cơ thể.
Hơn thế, võ giả trên phi thuyền kia không thể bay ra ngoài, và bởi vì bị ngăn cách bởi một lớp phòng hộ dày dặn của phi thuyền nên họ gần như không thể phát hiện được Vương Đằng.
Viên Cổn Cổn vẫn chăm chú quan sát Vương Đằng, song chẳng mấy chốc nó đã không tìm thấy dấu vết của Vương Đằng đâu, đáy lòng không khỏi cảm thấy sửng sốt.
“Thằng oắt này lắm chiêu trò thật đấy!”
Nó lẩm bẩm một câu, khi thấy đợt tấn công của phi thuyền Liên Bang Aurant lại bắn đến thì cắn răng quay về phòng điều khiển chính.
Dưới sự điều khiển của nó, phi thuyền Càn Nguyên E63 len lỏi trong lỗ sâu, tránh né chuẩn xác từng đợt công kích đến từ phía sau.
Lúc này, Vương Đằng mở đôi cánh Phong Lôi sau lưng, truyền nguyên lực hệ Phong và nguyên lực hệ Lôi vào nó.
Phù văn trên bề mặt đôi cánh Phong Lôi lập tức sáng lên, một luồng gió xanh quấn quýt quanh mỗi phiến lông, và một con lôi hồ nhảy nhót trên mặt cánh, thấp thoáng phát ra tiếng sấm sét.
Phừng!
Đôi cánh Phong Lôi chỉ vỗ nhẹ đã giúp Vương Đằng có được tốc độ cấp Vũ Trụ, biến mất tại chỗ gần như chỉ trong tích tắc, sau đó nhanh chóng tiếp cận mười chiếc phi thuyền kia.
Vương Đằng mở ‘đôi mắt Nguyên Chất’ và ‘đôi mắt Linh Thị’ cùng một lúc để quan sát mười chiếc phi thuyền kia.
Phần kim loại bên ngoài phi thuyền không thể ngăn chặn được ‘đôi mắt Nguyên Chất’ của hắn, tầm mắt xuyên thấu vào trong, sau đó thông qua ‘đôi mắt Linh Thị’ để phán đoán thực lực của đối phương.
Một đống đốm sáng xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Vương Đằng ngay tức khắc nhìn thấu sự phân bố thực lực trên mười chiếc phi thuyền, trong đó, chín chiếc phi thuyền chở ba gã võ giả cấp Hằng Tinh và mười tên võ giả cấp Hành Tinh, thực lực của ba gã võ giả cấp Hằng Tinh ở trong khoảng cấp Hằng Tinh lục giai, thất giai.
Mà trên chiếc phi thuyền ở chính giữa kia có năm gã cấp Hằng Tinh và mười lăm tên cấp Hành Tinh.
Trong năm gã cấp Hằng Tinh có ba gã loanh quanh ở cấp Hằng Tinh ngũ giai, một gã cấp Hằng Tinh thất giai và kẻ cuối cùng là cấp Hằng Tinh cửu giai, phát ra ánh sáng chói lóa nhất!
“Lắm cấp Hằng Tinh thế này, xem ra đối phương nể nang ta lắm đấy!” Khóe môi Vương Đằng nở một nụ cười khẩy, hắn quyết định để chiếc phi thuyền có cấp Hằng Tinh cửu giai lại cuối cùng và bắt đầu ở chín chiếc phi thuyền còn lại trước.
Nhờ sự che giấu của ‘bí pháp Tiềm Ảnh’ mà không ai phát hiện ra dấu tích của Vương Đằng, hắn lặng lẽ áp sát phần đáy của một chiếc phi thuyền trong số đó.
Thế nhưng khi hắn thấy đáy phi thuyền chắc chắn không một khẽ hở thì bực bội xổ một câu tiên sư bố!
“Đậu má, cần gì phải xài loại cấp cao thế này, đến cả cái lỗ cũng không chừa cho người ta!”
Vương Đằng chửi rủa xong thì liên lạc với Viên Cổn Cổn, giờ chỉ có thể nhờ nó hỗ trợ.
Viên Cổn Cổn nhận được liên lạc của Vương Đằng thì bật cười: “Ta còn tưởng ngươi trâu bò nên không cần ta hỗ trợ chứ.”
“...” Vương Đằng.
“Chờ chút, xem ta xâm nhập vào hệ thống trí năng của họ, mở cửa khoang thuyền giúp ngươi đây.” Viên Cổn Cổn không dài dòng, cười đắc ý xong bắt đầu thao tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận