Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 896: Phật Quốc Trong Lòng Bàn Tay!

……
Lúc này Vương Đằng đứng im tại chỗ, nhìn thẳng vào Kipling đi đến, sắc mặt chẳng hề thay đổi.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi?” Kipling dừng lại cách Vương Đằng trăm mét, thờ ơ nói.
“Đừng tự tin quá, ngươi không giết nổi ta đâu.” Vương Đằng thản nhiên cười, nói.
“Ta thừa nhận người là thiên tài, trẻ như vậy đã có thực lực thế này, thật sự khiến người ta kinh ngạc, nhưng ngươi không phải đối thủ của ta, hôm nay ta chém thiên kiêu nước Hạ ngươi. Nếu lãnh tụ võ đạo nước Hạ các ngươi không phục thì bảo hắn đến tìm ta.” Kipling vô cùng tự phụ, không che giấy sát ý lạnh lẽo trong giọng nói.
Vương Đằng lắc đầu, vừa định nói gì đó.
“Vương Đằng, các ngươi đi mau, ta chặn hắn!”
Đột nhiên tiếng Ares từ xa truyền đến.
Nàng chống đỡ cơ thể bị thương lao vụt sang, muốn ngăn Kipling giúp Vương Đằng.
Vương Đằng ngạc nhiên nhìn nàng.
Tình huống gì đây?
Bị thương nặng vậy rồi còn muốn đối phó Kipling giúp hắn, chẳng lẽ Thánh nữ này để ý hắn thật rồi?
Đáy lòng Vương Đằng tự dưng nảy ra một suy nghĩ này.
Kết quả, đến cả hắn cũng bị dọa hú hồn chim én, có phải hơi tự luyến quá không, thế này không tốt, rất không tốt!
Ares vốn không biết suy nghĩ của Vương Đằng, chỉ là trong lòng nàng thấy hơi áy náy với Vương Đằng.
Nếu không phải nàng mời Vương Đằng đến thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện này. Nếu không phải vì nàng, Kipling cũng sẽ không nhằm vào Vương Đằng khắp nơi.
Nàng cảm thấy tất cả đều do nàng tạo ra, vì vậy trong lòng thấy rất có lỗi.
Nếu Vương Đằng vì nàng mà chết thì trước hết nàng sẽ không thể vượt qua được cửa ai đó trong lòng mình.
Thế nên mới liều mình dù thương nặng, cũng muốn ngăn Kipling giúp Vương Đằng, tranh thủ thời gian cho hắn thoát thân.
“Thánh nữ, ngươi tránh ra, ta tạm thời vẫn chưa muốn giết ngươi.” Kipling nhìn Ares trước mặt, lạnh lùng nói.
Nếu không phải vì giữ lại nàng vẫn có ích thì hắn đã ra tay giết nàng lâu rồi.
Đối với người đã sa vào Hắc Ám như hắn, nhân từ đã biến mất khỏi gia phả nhà hắn từ lâu rồi.
Ares không nói gì, bùng nổ nguyên lực Quang Minh trên người, tấn công về phía Kipling, đồng thời hét lên với Vương Đằng phía sau:
“Đi!”
“Tìm chết!” Kipling tức giận, chém Ma binh trong tay ra, một ánh kiếm màu đen đâm vỡ quang minh, lao về phía Ares.
Trên không trung.
Một ánh kiếm màu đen đâm xuyên không trung, xông đến chỗ Ares trong chớp mắt.
Đòn tấn công của Kipling chứa cả phẫn nộ, chẳng nương tay chút nào.
Người dám ngăn cản hắn giết Vương Đằng đều đáng chết!
Tuy Ares có ích đối với hắn, nhưng cũng không phải không thể giết được.
Nàng đã ra tay vì Vương Đằng, thế thì chết cùng hắn là được rồi!
Có thể không ai ngờ, thù hận của Kipling đối với Vương Đằng đã lớn hơn thù hận đối với Ares mấy lần.
Có thể khiến hắn tức giận thành thế này, Vương Đằng cũng xem như có năng lực rồi!
“Thánh nữ đại nhân!”
Đám người đại hiền giả Farah thấy cảnh này thì hét to hoảng hốt.
Mấy thánh kỵ sĩ hóa thành lưu quang xông lên muốn cứu Ares.
Nhưng bọn họ ở xa quá, vốn không đến kịp.
Thấy Ares sắp bị kiếm chém giết, Farah và mấy thánh kỵ sĩ đều trừng mắt muốn rách toạc, đôi mắt đỏ ngầu.
Ầm ầm!
Cuối cùng ánh kiếm màu đen cũng chém xuống, phát ra tiếng ầm vang, ánh kiếm kinh khủng nuốt chửng Ares.
“Không!”
Vô số võ giả núi Thánh phát ra tiếng bi thương, dường như tín ngưỡng bị sụp đổ, khó mà kiềm chế được.
“Kipling!” Đại hiền giả Farah tức giận gào lên, vẻ mặt đầy bi thương, đôi mắt đỏ như máu, nhìn Kipling chằm chằm.
“Hừ!” Kipling cũng không chịu thua, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ai dám cản ta đều phải chết, Thánh nữ cũng không ngoại lệ!”
“Ngươi là ác ma!” Đại hiền giả Farah gằn giọng thù hằn nói.
“Ta là ác ma?” Kipling như thể nghe được chuyện gì cực kỳ buồn cười, đột nhiên bật cười: “Ha ha ha, ngươi nói đúng lắm, ta chính là ác ma!”
“Đã từng có đại thiên sứ thả mình vào Hắc Ám, rơi vào nơi tối tăm, sao hôm nay Kipling ta không thử được!”
“Ngươi, ngươi…”
Đại hiền giả Farah chợt thất thanh, không thể tin được.
Kipling đã tự so sánh với tồn tại cấm kị kia, hắn cuồng vọng cỡ nào, điên rồ cỡ nào?
Sao hắn dám?
“Nè nè, người chưa chết đâu, các ngươi kêu gào gì ở đó vậy.”
Lúc này, một giọng nói chợt truyền đến.
Bầu không khí bi thương đột nhiên đông cứng lại!
Sau đó sa vào sự im lặng kỳ quái.
Mấy người đại hiền giả Farah cứng đờ người, quay cổ lại nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy được Vương Đằng, và trong lòng hắn là… Ares!
Thánh nữ đại nhân chưa chết!
Đám ngươi Farah vừa hoảng hốt vừa vui mừng.
Chưa chết là tốt, chưa chết là được rồi…
Khoan đã, tay nhóc con này để ở đâu?
Sau khi vui mừng xong, đại hiền giả Farah chú ý ngay đến chi tiết nhỏ này, sắc mặt chợt đen thui.
Thánh nữ đại nhân vô cùng thánh khiết của bọn họ, đã… đã bị nhóc con này ôm vào lòng!
Lúc này, Vương Đằng trong lòng hắn không còn là “các hạ” nữa, mà là “nhóc con đó”.
Trong lòng đại hiền giả Farah, Vương Đằng như một đứa trẻ xấu cuỗm đi đứa con gái ngoan ngoãn thân yêu của hắn, bây giờ rất muốn băm hắn ra cho chó ăn.
Nói ra thì có phải núi Thánh nên nuôi một con chó canh cửa rồi không?
Trong thoáng chốc, đáy lòng đại hiền giả Farah lóe lên vô số suy nghĩ, điên cuồng diss Vương Đằng trong lòng!
Sắc mặt Kipling cũng âm u đáng sợ, nhìn sắc mặt Vương Đằng bình thản, cơn tức giận trong lòng hắn lại dậy sóng, lửa giận ngút trời.
Không biết vì sao, chỉ cần thấy gương mặt đó là hắn tức giận.
Vương Đằng không ngó ngàng đến ánh mắt giết người của hắn, buông Ares ra, nói: “Không được thì đừng có thể hiện.”
Vừa ra khỏi lòng Vương Đằng, gương mặt Ares đã phiếm đỏ, nhưng sau khi nghe hắn nói, đôi mắt không khỏi thoáng tia tức giận.
Cái tên này… thật sự hết thuốc chữa rồi.
Lúc này, mấy người đại hiền giả Farah và Ceauxen lần lượt chạy sang, vây quanh nàng, vô cùng quan tâm lo lắng.
“Thánh nữ đại nhân, ngươi không sao chứ? “ Đại hiền giả Farah hỏi.
“Ta không sao!” Ares lắc đầu.
“Các ngươi nói chuyện thì tránh ra một bên mà nói, để lát đánh nhau không lỡ làm các ngươi bị thương.” Vương Đằng nói.
“…”
Đột nhiên mấy người đại hiền giả Farah vạch đen đầy đầu.
Bọn họ bị xem thường!
Cái tên này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận