Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 817: Tiểu lão đệ kiếm ý của ngươi không cứng lắm nhỉ!

Trên khán đài, đám người Bạch Đầu Ưng quốc xem trận đấu trong sân nét mặt vô cùng nặng nề.
“Tên võ giả nước Hạ đó không hề đơn giản.” Quincy thấp giọng nói.
“Fortes quá nóng vội rồi, hoàn toàn rơi vào tiết tấu của đối phương, nếu như không thoát ra kịp lúc sẽ rất bị động.” Utor lắc đầu nói.
“Fortes quá kiêu ngạo, hắn không chấp nhận bản thân thua Vương Đằng, tâm tính đã mất.” Ánh mắt Martha lóe lên, nói.
Ở bên khác, võ giả nước Đại Ưng cũng nhìn trong sân thi đấu.
“Tên Vương Đằng này hơi thú vị đấy.” Arnold nhìn thanh niên ở bên cạnh cười nói: “Gerald, có khả năng hắn sẽ trở thành đối thủ của ngươi.”
“Nếu hắn chỉ có chút thực lực này vẫn chưa đủ.” Gerald với một mái tóc màu vàng, khuôn mặt khôi ngô, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt nói.
“Cũng đúng, nhưng mà cường giả thật sự bên Bạch Đầu Ưng quốc vẫn chưa ra sân đâu.” Arnold nói.
Trên gương mặt Gerald hiện lên vài tia thận trọng, gật đầu.
Bên nước Đại Hùng một võ giả to lớn như gấu nhìn Vương Đằng và Fortes trong sân thi đấu, cười hắc hắc nói: “Hai tên nhãi này đang chơi trò chơi à?”
“Đừng quan tâm, Valeriya, đối thủ của ngươi không phải bọn họ.” Một tên võ giả cũng vô cùng cường tráng nhìn cô gái ở bên cạnh, ánh mắt đầy sự tán thưởng.
Không sai, võ giả to lớn như gấu kia chính là con gái.
Tay chân nàng thô chắc, dáng người cao hơn hai mét, cơ thịt toàn thân giản nở nhưng lại có một gương mặt loly.
Loli… king kong!
Bên nước Nghê Hồng, một cô gái nét mặt không cảm xúc, dáng người cao một mét rưỡi yên lặng nhìn trận đấu phía dưới.
“Kana, ngươi nhìn ra được thực lực của hắn không?” Một người đàn ông bên cạnh hỏi.
“Không nhìn ra, người đàn ông Hoa Hạ này… rất thần bí.” Trong mắt nữ tử được gọi là Kana lóe lên ánh sáng kỳ lạ, giọng nói chẳng hề dao động.
“Ngay cả ngươi cũng không nhìn ra?” Nét mặt của người đàn ông nghiêm túc lẩm bẩm.

Trong sân thi đấu, từ đầu tới cuối Fortes không hề tấn công đến Vương Đằng được, tức giận trong lòng, khóe mắt đỏ au thở hổn hển, giận dữ quát: “Con khỉ da vàng kia ngươi chỉ biết trốn thôi sao? Đến đấu chính diện với ta một trận.”
Vương Đằng bỗng nhiên dừng bước chân, lạnh lùng nhìn Fortes: “Thu lại mấy từ ngữ sỉ nhục của ngươi ban nãy.”
Fortes chẳng hề để ý nó, trong ánh mắt toát lên vẻ khoái chí đạt được, khóe miệng hiện lên sự châm chọc trong chớp mắt xông đến Vương Đằng.
“Chết đi!”
Song kiếm giao nhau, Fortes chẳng hề nương tay, kiếm ý hệ Kim bộc phát bao phủ lấy Vương Đằng.
Vương Đằng đứng ngay tại chỗ sắc mặt lạnh lùng, bỗng nhiên hắn vươn một tay ra bắt lấy kiếm ý màu vàng kim đang chém tới.
Mọi người ngạc nhiên.
Hắn không cần mạng nữa sao?
Tay không bắt lấy kiếm ý, não tên Vương Đằng này bị hỏng hay úng nước vậy.
“Tên này quá sơ suất rồi!” Trên khán đài, Đàm Đài Tuyền bỗng đứng bật dậy, sắc mặt khẽ thay đổi.
Fortes nhe răng cười, chế giễu Vương Đằng không tự lượng sức mình. Kiếm ý hệ Kim của hắn ngay cả cấp Chiến Tướng hạ vị cũng không dám đón đỡ, Vương Đàng này quả thật tự tìm đường chết.
Bịch!
Nhưng một giây sau đó, hắn đột nhiên mở to mắt.
Kiếm mang vàng kim của hắn lại bị Vương Đằng tay không bắt lấy, sau đó… bóp nát!
Bóp nát rồi!
Trong tầm mắt của mọi người, kiếm ý vàng kim đó nổ tung từng tấc trở nên vô hình.
Một màn này quá sức công kích, thế mà lại có người thật sự có thể đỡ được kiếm ý bằng cơ thể xác thịt.
Vương Đằng này chẳng lẽ là võ giả chuyên luyện cơ thể xác thịt sao?
Những võ giả các nước vừa này không chú ý lúc này xôn xao đứng lên, trợn to mắt nhìn Vương Đằng trong sân thi đấu.
Đàm Đài Tuyền thở phào một hơi, ánh mắt bừng sáng, không ngờ nàng đã xem thường Vương Đằng rồi.
Ngay cả cơ thể xác thịt của hắn cũng mạnh như vậy sao?
Trong sân thi đấu, Vương Đằng bóp nát kiếm ý màu vàng kim, ngẩng đầu nhìn Fortes khẽ mỉm cười nói: “Kiếm ý của ngươi không đủ cứng nha tiểu lão đệ!”
“Đáng chết!” Fortes giật ra lui mạnh về sau, một màn vừa nãy tạo cho hắn sự công kích rất lớn, hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm vô cùng mãnh liệt từ trên người Vương Đằng.
“Quá ngây thơ.” Vương Đằng lắc đầu bóng dáng biến mất tại chỗ đó.
Sắc mặt Fortes hoảng sợ, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Vương Đằng.
“Ở phía sau ngươi.” Lúc này, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến tai hắn, gần trong gang tấc.
“Không hay!” Fortes muốn quay đầu lại nhưng đã không kịp nữa rồi.
Bịch!
Âm thanh trầm đục vang lên bên tai hắn, Fortes cảm thấy đầu run dữ dội, con đau nhức truyền đến trước mặt từng màn tối đen.
Tất cả mọi người đều nhìn vào trong sân thi đấu, trong tay Vương Đằng bỗng xuất hiện một viên gạch màu vàng kim, bàng hoàng sửng sốt.
Đàm Đài Tuyền che mặt lại…
Mất mặt quá!
Tên này mất mặt mất đến tận nước ngoài luôn rồi!
Đây là một trận giao lưu trên phạm vi toàn cầu, thiên tài các nước tập hợp, lần thi đấu này là chuyện đơn giản vậy sao?
Trận đấu này chính là thể diện!
Tên Vương Đằng này không thể đấu một trận đàng hoàng được sao?
Cho dù ngươi muốn chơi một trận thật ngầu, ra vẻ lợi hại cũng tốt hơn cái này nha.
Lấy viên gạch làm vũ khí, có phải ngươi muốn phát huy quốc túy không?
Hay là viên gạch màu vàng kim cũng không chê tầm thường.
Đàm Đài Tuyền thật sự che mặt lại, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Vương Đằng thêm một cái, thật muốn tuyệt giao với hắn.
Nhìn lại ánh mắt của mọi người, muốn bao nhiêu kỳ quặc có bấy nhiêu kỳ quặc, nhìn Vương Đằng như nhìn thứ kỳ lạ…
Thực tế võ giả các nước vẫn còn đang trong mơ hồ, nhìn Vương Đằng rồi lại nhìn Fortes ngã xuống, đặc biệt là cái bao lớn ở sau đầu của hắn, mọi người không khỏi giật cả người cảm thấy da đầu tê dại.
Ngay cả tế tư thần điện cũng rơi vào thế không nói lên lời, tâm tình ngàn năm không đổi lại một lần nữa ở bên bờ sụp đổ, sấm chớp trong đầu nổ ầm vang.
Đây như sét đánh ngang tai!
Bên nước Hạ, Chúc Vân Thiều hít sâu một hơi hỏi: “Đó là… vũ khí của Vương Đằng?”
Đám người Cù Phi, Yên Bác cùng nhìn về phía Đàm Đài Tuyền, bọn họ không quá hiểu rõ Vương Đằng, căn bản không biết hắn còn có chiêu này, cho nên lúc này trong lòng tràn đầy tò mò và thắc mắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận