Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1052: Ta không cho, ai dám đến cướp thử xem?

Lãnh tụ Võ Đạo cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ xem ở bên cạnh, mặc cho tình huống phát triển, để Vương Đằng tự giải quyết.
Theo hắn thấy, thực lực của Vương Đằng chính là sự trấn áp tốt nhất.
Giết gà dọa khỉ, Tôn Nguyên Câu nhảy ra vừa hay làm con gà kia.
Vương Đằng nhìn xung quanh, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, dửng dưng nói: “Vừa nãy không phải rất biết ăn nói à? Sao không nói nữa rồi? Tôn Trấn thủ, ngươi không muốn nói thêm hai câu sao?”
“…” Sắc mặt Tôn Nguyên Câu khẽ thay đổi, cảm giác mình thật là xui xẻo. Hắn ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh kia của Vương Đằng, lúng túng nói: “Hiểu… hiểu nhầm, ta chỉ là…”
Hắn lắp bắp, nói năng hơi lộn xộn.
“Chỉ là gì?” Vương Đằng nhìn hắn, như cười như không.
“…” Tôn Nguyên Câu hoàn toàn không trả lời được. Hắn biết lời vừa rồi chắc chắn đã bị Vương Đằng nghe thấy rồi, lúc này có giải thích thế nào cũng vô dụng. Nếu Vương Đằng muốn kiếm chuyện, thì sẽ không từ bỏ vì lời ngụy biện của hắn.
Thấy vậy, Vương Đằng không định phí lời nữa, một khí tức vô cùng dũng mãnh chợt bùng nổ trong cơ thể, đè xuống từ trên đỉnh đầu của Tôn Nguyên Câu.
Uỳnh!
Sắc mặt Tôn Nguyên Câu tái mét, không ngờ Vương Đằng nói ra tay là ra tay, hoàn toàn khiến hắn không kịp phản ứng, đã lập tức bị khí thế bao phủ.
Bùm!
Cơ thể hắn lún xuống, ghế dưới thân bị đánh nát, sau đó cả người ngã ngồi trên mặt đất.
Phụt!
Máu tươi phun ra từ trong miệng.
Cả người Tôn Nguyên Câu đều uể oải, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt ngơ ngác nhìn Vương Đằng, môi miệng cử động nhưng lại không dám nói một chữ.
Hắn thảm hại bò dậy, thân hình khẽ lảo đảo.
Người xung quanh đều bị chấn động, há hốc miệng nhìn cảnh này, bỗng chốc không biết nên nói gì.
Đặc biệt là mấy người ngồi gần Tôn Nguyên Câu, vừa rồi khi khí thế của Vương Đằng đè ép xuống, bọn họ cũng bị ảnh hưởng chút, lúc này trong lòng vẫn còn hơi sợ.
Giả sử nếu bọn họ ở trung tâm khí thế này, chỉ e sẽ còn khó coi hơn Tôn Nguyên Câu.
Tất cả mọi người đều không ngờ tới Vương Đằng lại mạnh mẽ như vậy, một câu không hợp đã dùng khí thế để trấn áp một Trấn thủ cấp Chiến Tướng thập tam tinh.
Hắn đang vứt mặt mũi của đối phương xuống đất để giẫm!
Không ít người thấy may mắn vì vừa rồi chưa lên tiếng, nếu không lúc này e là bọn họ cũng không tốt hơn vào đâu.
Lúc này đám đại lão từng gặp mặt Vương Đằng như Tiền Bác Dụ, Triệu Phúc Hồng đều ngơ ngác nhìn nhau, cảm giác như mới quen biết hắn. Người thanh niên khiêm tốn, lễ phép trước kia không phải là giả đấy chứ?
Giờ đây, những đại lão vốn ở vị trí cao này cuối cùng cũng nhận ra Vương Đằng không phải người bọn họ có thể tùy tiện gây khó dễ.
Sắc mặt Vương Đằng lại khôi phục dáng vẻ bình thản không gợn sóng, hắn dửng dưng nói:
“Có gì cứ việc nói trước mặt ta, khua môi múa mép ở sau lưng thì đừng trách ta không khách sáo.”
“Có một số thứ, ta cho, các ngươi mới có thể lấy. Ta không cho, ai dám đến cướp thử xem?”
Nói xong, hắn nhìn một vòng, không ai lên tiếng nữa, cũng không ai dám nhìn thẳng vào hắn.
Vương Đằng rất hài lòng với hiệu quả này, bỗng nhiên nở nụ cười trên gương mặt, lại nói: “Được rồi, ta đã nói xong rồi, mọi người cũng đừng căng thẳng thế, cứ như ta sẽ ăn các ngươi vậy.”
“…”
Mọi người cạn lời.
Dáng vẻ vừa rồi kia của ngươi không phải là muốn ăn thịt người à?
Ngươi không tự biết rõ sao.
Bọn họ nhìn Vương Đằng cười hì hì, trong lòng đều chửi ĐMM.
Diễn!
Diễn tiếp đi!
Tên này tuổi tác còn trẻ đã biết diễn kịch như vậy, rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của hắn?
“Đúng rồi, công pháp cấp độ cao hơn mà các ngươi muốn, thật ra có thể nói thẳng với ta mà. Các ngươi không nói sao ta biết các ngươi muốn chứ? Các ngươi xem, làm trò mờ ám gì sau lưng, làm cho mọi người đều không vui vẻ. Cần gì chứ?” Vương Đằng hỏi.
“…??” Lần này mọi người thật sự đơ rồi.
Xem ý này là Vương Đằng muốn lấy công pháp cấp độ cao hơn ra?!
Con mẹ nó nói thẳng đi!
Ai mà ngờ được hắn lại tự nói ra chứ?
Mặt Tôn Nguyên Câu đều xanh mét, sớm biết Vương Đằng muốn chia sẻ công pháp, thì hắn cần gì phải giở trò, làm người xấu kia chứ?
Bây giờ hắn đã đắc tội với Vương Đằng, đúng là lợi bất cập hại mà!
Hắn đầy một bụng oán hận, tại sao Vương Đằng không nói sớm, tại sao chứ? Nói sớm thì hắn sẽ không nhảy ra làm chim đầu đàn rồi, a a a…
Ánh mắt của lãnh tụ Võ Đạo và ba đại nguyên soái đều kinh ngạc, nhìn về phía Vương Đằng.
Bọn họ không ngờ Vương Đằng lại dễ dàng lấy công pháp ra như vậy, hơn nữa còn không phải do bọn họ nhắc đến, mà là chính hắn định làm như vậy.
Đây… Lẽ nào hắn thật sự có giác ngộ cao như vậy sao?
“Đợi lát nữa hội nghị kết thúc sẽ do lãnh tụ Võ Đạo đánh giá tư cách của các ngươi, rồi sau đó đến chỗ ta nhận công pháp.” Vương Đằng nhìn biểu cảm của mọi người, cười hì hì trong lòng, nói.
“Còn phải đánh giá tư cách!”
Mọi người hơi sửng sốt.
“Chuyện này là tất nhiên, lỡ có người có mục đích không ai biết, lòng muông dạ thú gì đó, ta giao công pháp cấp Hành Tinh này cho hắn, thì không phải là nối giáo cho giặc à.” Vương Đằng nói.
“Công pháp cấp Hành Tinh?” Ánh mắt mọi người lấp lánh, vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng vậy, cấp bậc sau cấp Chiến Tướng chính là cấp Hành Tinh. Mà muốn đạt cấp Hành Tinh thì phải có được công pháp cấp Hành Tinh.” Vương Đằng giải thích đơn giản.
“Cấp Hành Tinh!” Ánh mắt của mọi người hiện ra nhiệt huyết, sáng rực nhìn Vương Đằng.
“Các ngươi cũng đã thấy chiến lực của cấp Hành Tinh rồi, uy lực của một cấp Hành Tinh không thể coi thường. Tình hình hiện giờ đặc thù, mọi chuyện vẫn cần phải cẩn thận mới được. Ta không muốn chính tay tạo ra một kẻ địch, các ngươi nói đúng không?” Vương Đằng nói.
Sắc mặt mọi người hơi thay đổi, bỗng nhiên thấy rất may mắn vì mình không đối địch với Vương Đằng. Nếu không thì không phải sẽ mất đi cơ hội to lớn này rồi sao?
Nghĩ như vậy, bọn họ lập tức phụ họa theo.
“Đúng đúng, không sai!”
“Không sai, ta vô cùng tán thành suy nghĩ này!”
“Có lý quá rồi, nên làm như vậy, Triệu mỗ ta là người đầu tiên ủng hộ.”
“Bộ Giáo dục ta cũng ủng hộ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận