Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1299: Cái ngươi gọi là danh chính ngôn thuận, từ đâu ra?

Tiến vào đại điện, thứ đập vào mắt đầu tiên là một cái bàn dài được tạo thành từ gỗ màu xanh đen không biết tên, thoạt nhìn rất nặng mà không tầm thường.
Giờ phút này, xung quanh bàn dài đã ngồi đầy người, có nam có nữ, có già có trẻ. Bọn họ đều mặc trường bào màu tím, xa hoa tôn quý. Gương mặt ẩn chứa hàm dưỡng và quý khí bẩm sinh.
Quan trọng hơn là khí tức trên người những người này đều vô cùng lớn mạnh, vượt xa cấp Vũ Trụ. Chỉ ngồi đó không làm gì, họ đã khiến cho người ta không khỏi cảm thấy tim đập nhanh.
Đó là uy thế của cường giả!
Lúc Vương Đằng đi vào đại điện, toàn bộ những người này đều nhìn hắn. Ý tứ trong ánh mắt không rõ, uy thế như có như không bao phủ hắn.
“Ồ, bố trận thật lớn!” Vương Đằng không khỏi cười trong lòng.
Bước chân của hắn không dừng lại chút nào, giống như không chịu bất kì ảnh hưởng nào. Sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Ánh mắt mọi người không khỏi lộ ra chút kinh ngạc.
Người trẻ tuổi này cũng không tồi đâu!
“Những người này đều là quý tộc đế quốc. Gia tộc xa xưa đứng đằng sau, thân phận bất phàm, năng lượng cực lớn. Một lát nữa, chính ngươi cẩn thận.” Viên Cổn Cổn nhắc nhở trong đầu hắn.
Vương Đằng đột nhiên chú ý tới, một ánh mắt cực kỳ thù địch dừng trên người hắn, hơn nữa luôn không dời đi.
Theo ánh mắt nhìn đi, thì nhìn thấy ở vị trí cuối cùng của bàn dài, có một người đàn ông anh tuấn tóc nâu, ánh mắt tràn đầy sắc bén đang nhìn hắn.
“Người này là ai?” Vương Đằng hỏi trong đầu.
“Ta cũng không biết!” Viên Cổn Cổn đánh giá người đàn ông kia một lượt, đột nhiên sửng sốt: “Nhưng thoạt nhìn hơi quen mắt, không phải là đời sau của tên đó đấy chứ?”
“Mời ngồi!” Lúc này, một âm thanh hơi già nua truyền đến từ vị trí ghế danh dự trên bàn dài.
Vương Đằng nâng mắt nhìn đi, một ông già tóc bạc phơ ngồi ở vị trí đầu tiên của bàn dài, nhìn hắn với ánh mắt bình tĩnh.
“Đây là các lão của Bình nghị các!” Viên Cổn Cổn nói: “Lúc đầu ta theo chủ nhân Nam Cung đến Bình nghị các kế thừa tước vị, từng gặp một lần. Không ngờ qua nhiều năm như vậy, hắn còn chưa chết.”
“Loại cường giả này nào có dễ chết như vậy.” Vương Đằng trực tiếp không nhìn Viên Cổn Cổn châm biếm, hắn dùng ‘Đôi mắt Linh Thị’ nhìn đối phương một cái, căn bản không thể nhìn thấu thực lực của hắn.
E rằng ông lão này chính là một cường giả cấp Giới Chủ.
Vương Đằng phát hiện một vị trí trống cuối bàn dài, vừa lúc đối diện với người đàn ông tóc nâu đó. Hắn đi qua ngồi xuống, sau đó nhìn chẳm chằm đối phương.
“....” Đột nhiên Tào Quan có hơi ngơ ngác.
Thằng nhóc này không biết hắn là ai sao?
Lại không hề sợ hãi!
Là ai cho hắn dũng khí? Là ai cho hắn lá gan?
Ánh mắt Tào Quan càng thêm âm trầm, nhưng hắn đã thu hồi ánh mắt, loại chuyện mắt to trừng mắt nhỏ này thật sự mất thân phận.
Vương Đằng âm thầm cười khẩy.
Không phải so ánh mắt sao?
Ai sợ ai chứ!
Chỉ cần mình không xấu hổ, thì kẻ xấu hổ chính là người khác.
Hành động tự nhiên này của Vương Đằng bị những người khác thấy ở trong mắt, không ít người lộ ra vẻ thích thú, nhưng cũng có người nhíu mày.
“Ngươi đến là vì tước vị của Nam tước Nam Cung?” Lúc này, ông lão tóc trắng ở ghế danh dự mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Vương Đằng gật đầu nói.
Ở trước mặt loại cường giả hư hư thực thực là cấp Giới Chủ, hắn vẫn rất thành thật, không lộ ra chút bướng bỉnh nào khi đối mặt với Tào Quan.
Đây không phải là nhát gan, đây là tôn trọng cường giả!
“Vậy ngươi lấy thân phận như thế nào đến đây?” Ông lão tóc trắng hỏi.
“Đương nhiên là lấy thân phận người kế thừa.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Nghe được ba chữ người kế thừa này, Tào Quan đối diện hắn biến sắc, nhìn thoáng qua mấy vị trí trên ghế danh dự.
“Ồ, ngươi có bằng chứng không?” Ông lão tóc trắng lại hỏi.
“Hồi bẩm các lão, hắn có mang ấn vuông của Nam tước Nam Cung.” Minh Thành ở bên cạnh nói.
Vương Đằng nghe vậy, lần nữa lấy ấn vuông ra, đặt trên mặt bàn.
Lúc Tào Quan đối diện nhìn thấy ấn vuông này, ánh mắt đỏ ngầu.
Ấn Nam tước này mới là tượng trưng cho thân phận. Bọn họ không lấy được ấn Nam tước này, chỉ có thân phận đồ đệ của Nam Cung Việt, chung quy là danh bất chính ngôn bất thuận.
Cho tới nay, đây cũng là một tâm bệnh lớn của hắn và cha hắn!
Hiện gi,ờ ấn Nam tước này công khai xuất hiện trước mặt hắn như vậy!
Đáng tiếc hắn không thể ra tay đoạt lấy.
Trong thiên hạ chuyện đau khổ nhất chẳng qua cũng chỉ.... là may mắn!
Người đang ngồi đều là nhân vật cỡ nào, bọn họ chỉ cần nhìn một lần đã kết luận ấn vuông trước mắt này là ấn Nam tước của đế quốc, không thể nghi ngờ.
Cho dù thân phận người kế thừa của Vương Đằng là thật hay giả, ít nhất ấn Nam tước này là thật. Điều này làm cho thân phận của Vương Đằng thêm một vầng sáng.
“Các vị thấy thế nào?” Ông lão tóc trắng thản nhiên nói.
Bốn phía một mảnh im lặng, dường như không ai muốn là người đầu tiên mở miệng.
Tào Quan lộ sắc mặt âm trầm, muốn nói lại thôi.
“Tào Quan, ngươi cảm thấy thấy nào?” Ông lão tóc trắng gọi thẳng tên, rất trực tiếp hỏi.
“Các lão đại nhân, tại hạ cho rằng, người này lai lịch không rõ, có lẽ chỉ là khá may mắn, không biết lấy được ấn Nam tước của sư công ta từ đâu, thì tự xưng là người kế thừa của hắn. Tình huống thật sự như thế nào, ta hy vọng Quý tộc Bình nghị các có thể hạ lệnh tra rõ.” Tào Quan nhìn Vương Đằng, khóe miệng lộ ra chút trào phúng, nói.
“Xin lỗi, ta muốn hỏi một câu, ngươi là ai vậy?” Vương Đằng ngắn lời của hắn, hỏi.
Tào Quan cảm giác hình như bản thân bị khinh thường. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng, nói: “Cha ta là đệ tử duy nhất của Nam tước Nam Cung – Tào Hoành Đồ! Mà ta đương nhiên chính là đồ tôn của Nam tước Nam Cung.”
“Thì ra là cháu trai.” Vương Đằng nói.
“....” Tào Quan vừa mới dịu cơn tức giận, lại không nhịn được muốn bùng nổ. Hắn hừ một tiếng lạnh lùng, nói với mọi người xung quanh: “Các vị đại nhân, cha ta là đệ tử duy nhất của Nam tước Nam Cung. Từ trên danh nghĩa, cha ta mới là người kế thừa danh chính ngôn thuận, mà không có khả năng bởi vì một người tùy tiện cầm ấn Nam tước có thể trở thành người kế thừa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận