Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1098: Van cầu ngươi mau (làm) xuống (một) dưới (người) đi!

Sự tình không phải như vậy!
Đã nói chỉ cần nói thoải mái sẽ bỏ qua cho nó cơ mà?
Vì sao nhân loại này không giữ chữ tín chứ?
Nhân loại quả nhiên là móng heo bự, chỉ thích gạt người hu hu hu…
Còn cảm ơn ngươi, cảm ơn con mẹ ngươi ấy!
Ông đây một ngụm nước miếng phun chết ngươi.
Sắc mặt Chu Huyền Vũ cổ quái, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, Vương Đằng tên này cũng quá xỏ lá, đường đường một tinh thú siêu cấp lại bị chỉnh đến hoài nghi cuộc đời.
Chỉ sợ có mỗi Vương Đằng làm được việc này mà thôi.
Vương Đằng tiếp tục tăng cao nhiệt độ ngọn lửa, nướng độc giác kia đến đỏ bừng, đường vân màu vàng trên đó đều biến thành màu đỏ đậm, mơ hồ bốc lên hơi nước.
Oa hu oa hu…
U Minh Cự Mãng muốn chết, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thật mất hồn.
Rất đau khổ!
Không có thứ gì càng khiến cho nó không chịu đựng nổi bằng nhiệt độ cao.
Đây quả thật là tra tấn tàn khốc nhất trong cuộc đời cự mãng của nó.
Rắc ~ rắc!
Đột nhiên, từng tiếng vỡ vụn giòn vang lên trong không trung.
Thân hình của U Minh Cự Mãng lập tức cứng đờ lại.
Đây là âm thanh gì?
Vì sao nó lại có dự cảm không tốt lắm.
“Cái kia, sừng của ngươi hình như bị gãy.” Vương Đằng nhìn độc giác xuất hiện từng vết nứt trước mặt, vẻ mặt ngạc nhiên, hơi chột dạ nói.
“Gãy, bị gãy??”
“Sừng của nó bị gãy???”
Ánh mắt U Minh Cự Mãng dại ra, giống như không thể tiếp nhận được sự thật này.
Răng rắc! Răng rắc!
Nhưng mà tiếng vỡ vụn liên tiếp vang lên ngay sau đó, mỗi một tiếng vang giống như mũi tên đâm vào trái tim U Minh Cự Mãng.
Lòng nó… đau quá!
Răng rắc… cạch!
Đột nhiên sau một tiếng giòn vang, cả độc giác cuối cùng vỡ vụn triệt để, tách rời khỏi đỉnh đầu U Minh Cự Mãng.
Grào!
U Minh Cự Mãng phát điên rồi, vung đầu lên, ném Vương Đằng đã không còn chỗ mượn lực ra ngoài.
Thân thể của nó hoàn toàn bay ra khỏi trong mây đen, hóa thành một dải lụa màu đen, lao về phía Vương Đằng vẫn còn ở giữa không trung.
“Nhân loại đáng chết, lại dám hủy sừng của ta!”
Thống khổ vĩ đại đã khiến U Minh Cự Mãng mất đi lý trí, nó phẫn nộ gầm to, trong miệng nổi lên ánh đen nồng đậm, chỉ thấy một cột sáng màu đen sinh ra, phụt tới.
“Má ơi, điên rồi! Điên rồi!”
Thân thể Vương Đằng xoay chuyển giữa không trung, chân bước hư không, đột nhiên biến mất tại chỗ, hiểm lại càng hiểm tránh được cột sáng.
Rầm!
Cột sáng màu tối đen kia trực tiếp đánh trúng một ngọn núi ở xa xa.
Trong phút chốc, nửa trên của ngọn núi kia đã biến mất không thấy tăm tích đâu nữa trong lúc cột sáng biến mất.
“Đây là công kích của nguyên lực Hắc Ám.” Ánh mắt Vương Đằng nheo lại, dưới chân lại cất bước, hóa thành một tia sáng lao về phía U Minh Cự Mãng.
“Ngươi đã vội vã muốn chết như vậy, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi là được.”
Trong mắt Vương Đằng lóe lên tia sáng lạnh, một thanh chiến kiếm xuất hiện ở trong tay hắn, chợt chém xuống.
Chiến kỹ cấp Hành Tinh!
Tinh Hỏa Kiếm trảm!!!
Một ánh kiếm hỏa diễm bùng nổ ở trên chiến kiếm, ngay lập tức đạt đến trăm trượng, bắn lên cao, theo Vương Đằng vung kiếm, chém xuống dưới.
Grào!
Trong miệng U Minh Cự Mãng lại phụt ra một cột sáng màu đen, cột sáng này còn to gấp đôi lúc trước, ngang tàng đón lấy ánh kiếm đang đến từ đối diện.
Ầm ầm ầm!
Hai bên va chạm trong không trung.
Màu đen nồng đậm và ánh kiếm màu đỏ thắm lộng lẫy không ngừng đan xen chiếu rọi trong không trung, phát ra tiếng động dữ dội khủng bố.
Rầm!
Ngay sau đó, ánh kiếm màu đỏ thẫm này hung bạo chém cột sáng màu đen, thế đi không giảm, chém tiếp tới trước.
Đôi đồng tử dựng thẳng của U Minh Cự Mãng co rút lại kịch liệt, hoảng sợ đến cực điểm, thân hình chợt bay lên không, bay vào khu vực mây đen trong bầu trời kia.
“Còn định chạy!”
Trong mắt Vương Đằng lóe lên ý lạnh, niệm lực tinh thần trào ra, tác dụng trên ánh kiếm kia, khiến nó chệch hướng khỏi quỹ tích ban đầu, chếch lên trên.
U Minh Cự Mãng vốn đã né tránh đi lập tức cảm thấy trên người đau nhức một trận.
Phụt!
Nửa thân hình vĩ đại đứt gãy, rất nhiều máu tươi phun tung tóe ra.
Nhưng mà U Minh Cự Mãng vẫn chưa chết, kéo lấy nửa thân thể tàn phế tiếp tục chạy trốn vào khu vực mây đen, đồng thời trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ:
“Ô Cốt, ngươi còn không ra tay!”
Tiếng rống của U Minh Cự Mãngvang vọng trong bầu trời, lộ ra vẻ vừa bơ vơ và đáng thương.
Có thể không đáng thương à?
Một thân hình to như vậy, giờ chỉ còn lại một nửa.
Giờ phút nỗi đau như xát muối kích thích thần kinh của nó.
Thật, mẹ nó đau quá!
Nhưng đây vẫn chỉ là thứ yếu so với nỗi đau gãy sừng trên đỉnh đầu.
Một sừng là chỗ quan trọng nhất trên cả người nó, giống như cậu em trai vậy, quan trọng và yếu ớt.
Nhưng giờ nó đã gãy rồi!
Thử nghĩ xem, nếu cậu em trai bị gãy, đau đớn đó khủng bố cỡ nào. Ui… đúng là không dám nghĩ!
U Minh Cự Mãng vốn còn một tuyệt chiêu, nhưng cần dựa vào một sừng mới có thể khởi động. Giờ thì hay rồi, tuyệt chiêu này còn chưa khởi động đã thành thai chết lưu.
Nếu không nó cũng sẽ không bị Vương Đằng xử lý dễ dàng như vậy.
Chỉ có thể nói vận may của Vương Đằng quá nghịch thiên, vừa tóm đã tóm trúng điểm yếu của nó, còn cứ tình cờ làm gãy sừng của nó.
Thực ra một sừng này của U Minh Cự Mãng rất cứng rắn, võ giả bình thường căn bản không làm gãy được.
Thế nhưng Vương Đằng có lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, đúng là hoàn toàn khắc nó!
Tạo hóa trêu mãng, còn biết phải làm sao?
Cho nên bây giờ U Minh Cự Mãng chỉ muốn chạy, chạy thật xa, giữ mạng quan trọng hơn, tôn nghiêm gì, mặt mũi gì, có thể ăn được không?
Không những vậy, nó còn không màng tới thể diện của tinh thú cấp Vương, cầu cứu tên nham hiểm kia.
Nó đã không lo được nhiều như vậy nữa rồi, có thể sống là được!
Bây giờ chỉ có tên kia mới có thể cứu nó.
Vương Đằng cũng nghe thấy tiếng rống to của U Minh Cự Mãng, ánh mắt chợt lóe, nhìn về phía bầu trời.
“Ô Cốt?”
“Quả nhiên còn có tồn tại khác à?”
Vương Đằng lẩm bẩm trong lòng, cũng không vội ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận