Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 816: Ông đây phải thay trời hành đạo, giết chết hắn! (2)

Ngày hôm nay bầu không khí giữa các nước thắt chặt hơn, chiến ý nhàn nhạt bay bổng trên bầu trời của sân thi đấu.
Một bóng hình bay xuống từ đỉnh núi, chính là tế tư thần điện mang áo bào trắng. Hắn nhìn quanh một vòng rồi mở miệng nói: “Mọi người cuộc thi đấu hôm nay không tiến hành bằng cách bốc thăm nữa, các nước có thể tự do khiêu chiến.”
Vừa nói xong, mọi người liền trở nên xôn xao.
Từ trước đến nay chưa từng dùng cách này, tế tư thần điện bỗng nhiên thay đổi nguyên tắc khiến cho người của các nước vô cùng kinh ngạc.
“Tế tư thần điện, sao bỗng nhiên lại thay đổi cách thức vậy?” Utor của Bạch Đầu Ưng quốc chau mày hỏi.
“Đây là quyết định của lãnh đạo thần điện, không phải do ta quyết định. Nếu như các ngươi có thắc mắc, có thể vào mười hai cung hoàng đạo khiếu nại lên, hoặc là từ bỏ trận giao lưu.” Tế tư thần điện không nhanh không chậm mà nói.
Thế mà lại là quyết định của thần điện đưa ra!
Mọi người ở các nước ngạc nhiên không yên trong lòng, cuối cùng không nói gì nữa.
Mặc dù thay đổi cách thức chiến đấu thành tự do khiêu chiến sẽ xuất hiện vài chuyện xấu, quy tắc trước đây có khả năng không thể thực hiện được, nhưng chuyện đã đến nước này nói gì cũng vô dụng.
“Nếu mọi người không có gì đáng ngờ vậy cuộc thi đấu có thể bắt đầu.” Tế tư thần điện nói xong bay đến đáp xuống sát mép sân thi đấu, yên lặng đợi võ giả các nước ra sân.
Trong chốc lát, các nước bỗng trở nên yên tĩnh, nhìn chằm chằm vào nhau đều không bằng lòng làm con chim đầu đàn.
Vương Đằng cảm thấy hơi nhạt nhẽo, lại lấy từ nhẫn không gian ra một cái bàn, sau đó bày trái cây và đồ ăn ngon lên, ngồi ở đó nhàn nhã thảnh thơi bắt đầu ăn.
Hôm qua xem thi đấu quá buồn chán, thế là tối hôm qua lúc đi dạo phố hắn đã nhanh trí mua mấy món đồ ăn, thấy chưa, hôm nay đã có đất dụng võ.
Thật sự bái phục sự lanh trí của bản thân.
Vương Đằng thầm cho bản thân mười hai cái like.
“…”
Đám người Đàm Đài Tuyền bị việc làm của Vương Đằng làm cho khiếp sợ, sững người nhìn hắn, trên trán không thể nén được hiện lên mấy vạch đen.
“…” Võ giả các nước nhìn thấy một màn này suýt nữa rớt cằm xuống đất, nét mặt vô cùng kỳ lạ mà nhìn Vương Đằng.
Đầu óc tên này có vấn đề hả.
Đây là tình huống gì vậy, trong lòng hắn không có tính toán gì à.
“…” Nét mặt bình tĩnh không gợn sóng của tế tư thần điện cũng lộ ra nét sửng sốt. Hắn cảm thấy tâm tình nhiều năm ẩn giấu tu luyện của hắn đều bị tên nhóc người Hoa Hạ này ném xuống đất, điên cuồng giẫm đạp.
Hắn là ma quỷ à!
Đm, ông đây phải thay trời hành đạo, giết chết hắn!!
Tế tư thần điện hít sâu mấy hơi cảm xúc mới bình tĩnh trở lại, xua tan xúc động trong lòng, quay trở lại dáng vẻ cao quý và lãnh đạm của tế tư.
Ngay lúc này, bên Bạch Đầu Ưng quốc có một người bước ra đi đến trung tâm sân thi đấu, chỉ thẳng vào Vương Đằng lạnh lùng quát: “Fortes ta muốn khiêu chiến với ngươi, có dám ứng chiến!”
Vương Đằng ngậm một con cá tuyết nướng thơm ngon tươi giòn ở trong miệng, ăn đến vui vẻ, bỗng nhiên nhìn thấy võ giả của Bạch Đầu Ưng quốc tên là Fortes kia khiêu chiến với mình thì lập tức sửng sốt.
“??”
Người này muốn khiêu chiến với hắn!
Vương Đằng quay đầu nhìn xung quanh, thấy mọi người đều nhìn mình thì không khỏi chỉ lên mũi của mình.
Hắn đang dự định xem kịch hay chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ ra sân đầu tiên.
Đạo diễn kịch bản này không đúng nha!
Nhân vật chính không phải sẽ ra sân sau cùng sao?
Còn cái tên hài hước đó chọn ai không chọn lại cứ chọn hắn, cái này là chê hắn rãnh rỗi quá hay sao?
“Mau chóng xuống sân đừng ở đó làm mất mặt xấu hổ nữa.” Đàm Đài Tuyền tức giận nói.
“Dựa vào đâu chứ, sao lại chọn ta.” Vương Đằng rất không phục, cái tên Fortes gì đó lẽ nào coi hắn là quả hồng mềm thật sự cho rằng hắn dễ đối phó.
“Hehe, ai bảo ngươi thích gây chuyện, súng bắn chim đầu đàn, không tìm ngươi thì tìm ai.” Chúc Vân Thiều cười hả hê nói.
“Ta gây chuyện hồi nào chứ, chỉ xem thi đấu thôi thì nhàm chán biết bao, không ăn chút đồ ăn sao giết thời gian được chứ.” Vương Đằng rất khó chịu, nhưng mà hắn vẫn đứng dậy, nếu đối phương đã khiêu chiến thì nói gì nữa cũng vô dụng, hắn không thể tránh được.
“Giúp ta trông chừng mấy thứ này, ta đi rồi về.”
Lời nói vừa dứt bóng dáng của Vương Đằng biến mất tại đó xuất hiện trong sân thi đấu.
Thật nhanh!
Đám người Nhậm Kình Thương nhìn thấy một màn này trong lòng kinh ngạc.
Vương Đằng chỉ tùy ý bày ra chút xíu thực lực lại khiến bọn họ cảm thấy vô lực, sự chênh lệch này giống như khoảng cách không thể nào vượt qua được.
….
Trong sân thi đấu, Fortes nhìn thấy Vương Đằng bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước không xa, cát bụi dưới chân nổi lên, đồng tử trong mắt khẽ co lại.
Hắn cảm thấy bản thân có lẽ thật sự xem thường thanh niên nước Hạ trước mặt này rồi.
“Quấy rầy ta ăn.” Ánh mắt Vương Đằng không lương thiện nhìn Fortes nói: “Ra tay đi, nhanh chóng kết thúc.”
Trên trán Fortes lập tức lộ ra một chữ “井”, giọng điệu của Vương Đằng khiến hắn cảm thấy bản thân bị xem thường, tâm trạng bùng nổ nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, từ trong hàm răng phun ra hai chữ:
“Tìm chết!”
Ầm!
Vừa dứt lời, chân trái của hắn đạp mạnh xuống đất, cả người giống như biến thành một mũi tên vàng kim hung hăng xông đến Vương Đằng.
Hai tay của hắn xuất hiện chiến kiếm tạo thành kiếm mang sắc bén. Chiến kiếm bên tay trái đâm thẳng vào ngực Vương Đằng, chiến kiếm bên tay trái quét ngang chặn đường lui của hắn.
Nét mặt Vương Đằng bình tĩnh, cơ thể xoay một cái bằng tư thế vô cùng kỳ lạ dễ dàng tránh đi đòn tấn công của Fortes.
Nét mặt Fortes khẽ thay đổi, thanh kiếm trong hai tay điên cuồng khua lên, chém tới liên tục, kiếm khí dày đặc phong kín hoàn toàn xung quanh Vương Đằng.
Nhưng ý thức chiến đấu của Vương Đằng rất mạnh, bước chân dịch sang ngang giống như dạo chơi trong sân vắng khiến đòn tấn công của đối phương hoàn toàn bị đánh hụt.
.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận