Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 647: Hắc Ám phân thân quyết (2)

Ba bong bóng thuộc tính đều vọt lên hòa vào trong cơ thể, sau khi dung nhập xong bong bóng cuối cùng, trên mặt Vương Đằng nhất thời hiện ra vẻ sợ hãi pha lẫn vui mừng.
Là Hắc Ám phân thân quyết!
Đây là một công pháp hắc ám đặc biệt cực kỳ hiếm thấy, nó có thể lấy nguyên lực và tinh thần làm cơ sở, ngưng kết thành phân thân chứa một phần sức mạnh của bản thể.
Lúc này, cuối cùng Vương Đằng cũng hiểu được vì sao nữ ma đầu loài Hắc Ám ban nãy giống y như đúc Hắc Yểm Ma Quân nhưng thực lực lại kém nhiều đến vậy.
Hóa ra giống như hắn dự đoán, nó chỉ là một phân thân mà thôi!
May quá!
Vương Đằng cảm thấy thật may mắn, nếu như là Hắc Yểm Ma Quân thật sự ở đây, có khi hắn đã không còn mạng để về.
Nữ ma đầu loài Hắc Ám kia thật sự quá mạnh!
Bỗng nhiên sắc mặt của Vương Đằng cứng đờ, trước đó đánh tan phân thân của Hắc Yểm Ma Quân, có khi nào nó sẽ nhớ kỹ hắn luôn không?
“....”
Bị một cường giả như vậy nhớ đến, Vương Đằng thật sự không biết nên cảm thấy tự hào hay muốn khóc!
Nhưng mà nghĩ lại thì ‘Hắc Ám phân thân quyết’ cũng coi như an ủi.
Dù sao ‘Hắc Ám phân thân quyết’ này cũng lấy từ Hắc Yểm Ma Quân, tất nhiên không giống bình thường.
Thực tế, ‘Hắc Ám phân thân quyết’ là bí pháp Thiên Giai độc nhất của Hắc Yểm Ma Quân, cực kỳ hiếm có và quý giá, những loài Hắc Ám khác, dù có là cấp Chiến Tướng cũng không thể học được.
Mà bây giờ, bí pháp Thiên Giai bậc này lại bị Vương Đằng chiếm được.
Đúng là vui mừng ngoài ý muốn!
Vương Đằng còn chưa kịp vui vẻ, trong đầu đã hiện ra một một ánh sáng hình người, còn có phương pháp vận chuyển tinh thần lực và nguyên lực trong cơ thể.
Theo tinh thần lực và nguyên lực thoát ra từ bản thể, trải qua một loạt biến hóa kỳ diệu khó có thể nói thành lời, dần dần hình thành một hình ảnh giống y hệt ở ngay bên cạnh.
Cả quá trình nhìn như đơn giản nhưng kì thật vô cùng khó khăn, nếu không phải là người có tài năng thì tốn nhiều thời gian cũng đều uổng phí.
‘Hắc Ám phân thân quyết’ không những yêu cầu người thi triển có trình độ khống chế nguyên lực chính xác, mà đồng thời còn yêu cầu cực kỳ hà khắc với tinh thần lực.
Nếu cảnh giới tinh thần lực không đạt tiêu chuẩn, dù có kiếm được công pháp bậc này cũng chỉ lực bất tòng tâm, lạc vào núi châu báu lại chỉ có thể hai tay trống trơn đi về.
Nhưng Vương Đằng không phải lo lắng chuyện này, Tinh thần lực vốn là thế mạnh của hắn, người bình thường không thể đạt được đến trình độ tinh thần lực của Vương Đằng.
Nói trắng ra, chỉ sợ trình độ tinh thần lực của Hắc Yểm Ma Quân thật cũng chưa chắc đã mạnh hơn hắn.
Ngoài ra, ngộ tính và thiên phú nguyên lực Hắc Ám của Vương Đằng đều rất cao, vậy nên khả năng khống chế nguyên lực tất nhiên không cần phải bàn đến.
Tất cả điều kiện đều đã đầy đủ, ‘Hắc Ám phân thân quyết’ này, nói thật là không hề khó đối với hắn.
Vương Đằng nóng lòng muốn thử, tác dụng của phân thân thật sự quá nhiều, hắn không thể đợi được mà muốn thí nghiệm một chút.
Nhưng mà hắn cũng biết rõ bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.
Thiết Giáp Viêm Hạt đứng một bên không hề hé răng mà yên lặng quan sát Vương Đằng, thấy hắn chốc chốc thì vừa khóc vừa cười, chốc chốc lại lộ ra vẻ mặt cười ngây ngô, không hiểu nổi cái người này có phải bị thần kinh hay không.
Nó không khỏi lùi về sau vài bước!
Ngay lúc này, Vương Đằng đúng lúc quay đầu nhìn về phía nó, trông thấy cảnh này, trên đầu tức khắc đầy vạch đen.
“....”
Đại lão à, ngươi sợ ta như vậy thật sự không sao chứ?
Vương Đằng không nói gì nhìn trời, nhưng ngay sau đó như nghĩ tới cái gì, lại lộ ra vẻ mặt cười tủm tỉm nói: “Lúc nãy ngươi muốn nói cái gì, giờ chúng ta tiếp tục nhé?”
Thiết Giáp Viêm Hạt cảm thấy vẻ mặt của hắn hơi là lạ, nhưng nó cũng không nghĩ nhiều, nói: “Vô cùng cảm ơn ngươi đã ra tay giúp đỡ, nếu có thể, xin cho phép chủ nhà là ta đây tận tình chiêu đãi, tuy nơi này của ta có hơi đơn sơ nhưng cũng có không ít linh quả, linh dược, đối với võ giả nhân loại các ngươi vô cùng có lợi.”
Hai mắt Vương Đằng sáng lên, xem ra tinh thú cấp Lãnh Chúa này có không ít thứ tốt, hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi, Thiết Giáp Viêm Hạt đã tự mình nói ra luôn.
Vậy thì lên thôi!
“Khụ khụ!” Vương Đằng vội ho một tiếng: “Ngươi đừng hiểu nhầm, ta đâu phải loại người ép buộc báo ơn, à đúng rồi, nghe nói ngươi có một thanh sắc hỏa diễm vô cùng thần kỳ, không biết ta có vinh hạnh được nhìn một chút hay không?
Thiết Giáp Viêm Hạt: “...”
Hoạt động nội tâm của Thiết Giáp Viêm Hạt lúc này có thể nói là một lời khó nói hết.
Loài người này nói thật dễ nghe, cái gì mà không phải là người hiệp ân báo đáp, phi, đều là giả dối.
Kết quả còn không phải nhìn trúng bảo bối thanh sắc hỏa diễm của nó.
Quả nhiên loài người đều là đồ lừa đảo!
“Chẳng lẽ không được à? Ta chẳng qua là muốn xem thử mà thôi, ngươi chắc sẽ không keo kiệt như vậy chứ?” Vương Đằng dần dần rút lại nụ cười, nhìn Thiết Giáp Viêm Hạt với vẻ ngoài cười mà trong lòng không cười.
Trong lòng Thiết Giáp Viêm Hạt lập tức nhảy dựng, kiểu biểu cảm này không hiểu sao có loại cảm giác khủng bố, làm nó sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Có… có thể!”
Tình hình mạnh hơn người, tình trạng thương tích cả người của nó bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ sợ là không đỡ được ‘một quyền nghiêm túc’ của tên nhân loại này!
Thôi đi, bỏ đi, tên loài người này có ân cứu mạng với nó, Thiết Giáp Viêm Hạt nó không phải con bò cạp vong ân phụ nghĩa, liền dẫn hắn đi xem là được.
Dù sao làm vậy cũng chỉ vì để báo ân mà thôi, không hề có ý gì khác.
Mặc kệ người khác có tin hay không, bản thân nó thì tin tưởng!
Vương Đằng hài lòng mà gật đầu: “Dẫn đường đi!”
Tuy rằng hắn biết đường, nhưng dù sao cũng không thể biểu hiện ra ngoài, như vậy chẳng khác nào là nói cho Thiết Giáp Viêm Hạt, hắn đã sớm mò vào.
Huống hồ, hắn còn muốn ngó xem báu vật quý giá của con Thiết Giáp Viêm Hạt này để ở chỗ nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận