Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 996: Một chút đột phá nho nhỏ… và trừng phạt! (2)

Đến cấp Chiến Tướng, bất cứ chút đột phá nào đều không dễ dàng gì, huống hồ là tăng cảnh giới lên.
Vương Đằng này lại còn nói là đột phá nho nhỏ thôi!
Cmn đột phá nhỏ chứ!
Chu Huyền Vũ hung hăng châm chọc trong lòng, bỏ qua Vương Đằng, đi xử lý chuyện khác. Hắn thật sự không muốn nói nhiều thêm một câu với tên này.
Ra cmn vẻ đáng chết này!
“Đột phá!” Tiếu Nam Phong ở bên cạnh cũng chấn động, nhìn Vương Đằng với ánh mắt rung động.
Như vậy cũng có thể đột phá?
Hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giống như khi đang ăn cơm uống nước thì đột nhiên đột phá vậy, có cảm giác quá mức dễ dàng.
Đúng vậy, trong mắt Tiếu Nam Phong thì Vương Đằng đột phá thật sự quá dễ dàng!
Hắn căn bản chưa hề trải qua ngăn cản gì cả, đã dễ dàng đột phá.
Khó trách thực lực của tên này tăng lên nhanh như vậy!
Đây là tốc độ thăng cấp của thiên tài cấp yêu nghiệt sao?
Đáy lòng Tiếu Nam Phong hơi chua xót, còn có chút vô lực. Đối mặt với thiên tài như vậy, cho dù hắn là cường giả thành danh đã lâu cũng bị đả kích lớn, cảm thán Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát…
Vì thế, hắn cũng rời đi, rời xa Vương Đằng, rời xa đả kích!
Vương Đằng nhìn theo bóng lưng hai người, lắc đầu.
Nói như vậy chẳng phải vì suy nghĩ thay cho thể diện của những kẻ phàm tục như bọn họ sao, hai người này lại không cảm kích, thật không hề thức thời chút nào.
Hắn tiếp tục nhìn về phía giao diện thuộc tính.
Tuy rằng lần này nguyên lực Ngũ hành tăng lên cực lớn, nhưng mấy thuộc tính nguyên lực hệ đặc thù khác của hắn lại không hề có tăng lên.
Những thuộc tính nguyên lực như hệ Lôi, hệ Độc, hệ Băng, hệ Phong vẫn còn quá hiếm thấy, trong nhiều võ giả Chân Lý giáo như vậy lại không có một võ giả nào có được thuộc tính nguyên lực của bốn loại đặc thù này.
Việc này cũng phản ánh từ một góc độ nào đó, về nội tình thì võ giả của Chân Lý giáo rốt cuộc kém cỏi rất nhiều.
Hơn nữa, thiên phú của phần lớn người chỉ có thể coi là phổ thông, ít nhất Vương Đằng không phát hiện ra thiên phú tuyệt đỉnh nào trong số bong bóng thuộc tính này.
Mà bong bóng thuộc tính tinh thần với ngộ tính cao nhất cũng chỉ đến cấp bậc Linh cảnh, giống như muối bỏ biển đối với tinh thần lực Hoàng cảnh của Vương Đằng hiện giờ.
May mà số lượng vẫn không ít, cộng lại vẫn có thể khiến cho tinh thần và ngộ tính của hắn đều tăng lên kha khá.
Ngoài ra là một vài công pháp và chiến kỹ nguyên lực, nhưng đều là mấy thứ phổ thông, hiện giờ nếu không phải là Thiên giai thì hoàn toàn không lọt được vào mắt Vương Đằng.
Tầm mắt con người không ngừng tăng lên, công pháp và chiến kỹ Thiên giai đều đã biến thành cải trắng khi đến chỗ hắn, cuối cùng hắn tự nhiên chướng mắt công pháp và chiến kỹ dưới Thiên giai rồi.
Đương nhiên, từ một phương diện khác, chiến kỹ và công pháp dưới Thiên giai không có trợ giúp lớn cho hắn, đương nhiên không cần phải đi học.
Cho nên, công pháp và chiến kỹ mới vừa lấy được thành tri thức dự trữ của Vương Đằng, không biết trong đầu của hắn đã chứa bao nhiêu chiến kỹ và công pháp.
Vương Đằng lắc đầu bật cười, ánh mắt thu hồi khỏi giao diện thuộc tính.
Xem ra, thu hoạch lớn nhất trong chuyến này vẫn là nguyên lực Ngũ hành tăng lên cùng thiên phú Chấn Động đã lấy được từ chỗ Giáo hoàng Chân Lý giáo, thứ khác coi như tạm được.
Nhưng Vương Đằng đã thấy đủ… có thể không biết đủ sao, nguyên lực Ngũ hành bất ngờ đột phá đến cấp Chiến Tướng thập nhị tinh, không biết đủ chẳng lẽ còn định lên trời sao!
Vương Đằng vốn còn chưa nghĩ đến có thể tăng lên một cảnh giới trong một lần, cho nên thật ra kết quả này đã khiến cho hắn cực kỳ kinh ngạc.
Lúc này hắn rốt cuộc hoàn toàn ngừng suy nghĩ, lại đột nhiên nhớ ra một người – Saten Rekka!
Hắn không khỏi nhìn quanh bốn phía, nhưng không tìm thấy bóng dáng của đối phương, cảm ứng vị trí của đối phương thông qua căn nguyên linh hồn trong thức hải.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của hắn lập tức trở nên kỳ quái.
Vị trí của Saten Rekka cách chỗ hắn lúc này có vẻ hơi xa!
Hay có thể nói, người phụ nữ kia… nàng chạy rồi?!
Thật hiển nhiên, Saten Rekka thừa dịp bọn họ chiến đấu với võ giả Chân Lý giáo, đã vụng trộm bỏ trốn.
Vương Đằng không hề tức giận, lại nói đối phương vẫn bị hắn ép mới giao căn nguyên linh hồn ra, nếu phải nói ai đúng ai sai? Hắn mới là kẻ ác kia.
Mà trên thực tế, Saten Rekka không làm gì hắn cả, mặc dù có cũng là khi hắn biến thành dáng vẻ của Diêu Cát đã bị đối phương ghét bỏ mà thôi.
Ngay từ đầu, hai bên đã không có thù hận gì lớn cả.
Cho nên nàng bỏ chạy rồi, Vương Đằng không cảm thấy tức giận.
Nhưng hắn hơi kỳ quái, vì sao Saten Rekka dám chắc chắn hắn không giết nàng vậy.
Phải biết rằng, căn nguyên linh hồn ở trên tay ai, thì tính mạng của nàng bị nắm giữ trong tay người đó.
Lỡ như Vương Đằng nóng giận, chỉ cần một ý niệm, nghiền nát căn nguyên linh hồn của Saten Rekka, nàng sẽ chết trong nháy mắt.
Vương Đằng đảo mắt, cảm giác mình phải làm chút gì đó.
Tuy rằng hắn sẽ không giết Saten Rekka, nhưng cho nàng chút ít trừng phạt thì vẫn cần thiết.
Dù sao nói thế nào, Saten Rekka đã vụng trộm bỏ trốn dưới tình huống chưa nhận được sự đồng ý của hắn!
Chẳng lẽ không nên phạt đầy tớ nhỏ không nghe lời sao?
Vương Đằng đảo mắt, phân lửa Thanh Ngọc Lưu Ly ra một ngọn nhỏ, chuyển dời đến dưới căn nguyên linh hồn của Saten Rekka.
Khoảng cách giữa hai bên vừa đúng, vừa sẽ không chân chính tổn thương đến căn nguyên linh hồn của nàng, vừa có thể khiến cho nàng cảm nhận được đau đớn và giày vò vì bị thiêu cháy.

Ở bên cạnh dãy núi cách tổng bộ Chân Lý giáo trên vài chục kilomet.
Saten Rekka thấy mình sắp chạy trốn được, đôi mắt lập tức lóe lên vẻ vui sướng, nàng quay đầu nhìn lại, thấy không có ai đuổi theo, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận