Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 962: Dùng ngữ khí bình thản nhất, nói lời tàn nhẫn nhất.

“Vậy ngươi muốn như thế nào, nếu như như vậy không được, vậy ra chỉ có thể... giết ngươi, đành phí chút thời gian và sức lực tự mình đi tìm.” Vương Đằng nói, ánh mắt đột nhiên lạnh đi, lạnh lùng nhìn Saten Rekka.
Saten Rekka lập tức chấn động trong lòng.
Ánh mắt như vậy, đối phương nhất định không phải đang doạ nàng.
Hắn thật sự sẽ giết nàng!!!
“Được, ta sẽ tin ngươi một lần.” Saten Rekka khuất nhục gật đầu.
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng vẫn chưa muốn chết!
Tên này nhất định là một thái giám, nếu không sao lại nỡ ra tay với nữ tử xinh đẹp như nàng chứ.
Không phải đàn ông!
Saten Rekka căm hận chửi rủa Vương Đằng trong lòng vô số lần.
“Rất tốt, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.” Vương Đằng hoàn toàn không biết ý nghĩ trong lòng đối phương, lúc này nhìn nàng chịu khất phục, không kìm được hài lòng gật đầu.
“Khi nào đi?” Saten Rekka hỏi.
“Không gấp, giải quyết phiền phức trước mặt trước rồi nói.” Vương Đằng đột nhiên xoay người đi về hướng Hồng Bằng ở trên giường.
“Ngươi muốn giết hắn?! Đây là sào huyệt của Chân Lý giáo, nếu như hắn chết sẽ rất phiền phức đấy.” Sắc mặt Saten Rekka hơi thay đổi nói.
“Vậy cũng hết cách, ai bảo hắn… nghe được chuyện không nên nghe.” Vương Đằng đã đi tới trước mặt Hồng Bằng, nhìn xuống cười nói: “Ngươi nói đi, Hồng Bằng!”
Đáng tiếc đối phương vẫn giữ nguyên dáng vẻ trọng thương hôn mê, vốn gì không có bất kỳ động tĩnh gì.
Saten Rekka mặt đầy hoài nghi, dụi khuôn mặt vì vừa mới bị Vương Đằng đè ở trên tường mà có hơi ngứa ngáy, đi qua đó.
“Ngươi nói hắn đã tỉnh rồi? Nhưng tên này không giống người có não, nếu không lúc trước cũng không bị ta chơi đến mức quay mòng mòng.” Nàng nói.
“Ai da, trước sinh tử, ai cũng sẽ trở nên thông minh thôi.” Vương Đằng không lưu tâm đáp lại: “Huống hồ nếu như tỉnh cũng không sao, dù sao cũng phải giết, không hề gì.”
Saten Rekka không nhịn được trong lòng phát lạnh.
Dùng ngữ khí bình thản nhất, nói lời tàn nhẫn nhất.
“Diêu Cát” này mới là người độc ác!
Đột nhiên nàng có chút vui mừng vì vừa rồi lập tức đồng ý yêu cầu của hắn, nếu không thì có thể sẽ bị trực tiếp giết chết, không có chỗ dư cò kè mặc cả bất cứ cái gì.
Vương Đằng không chú ý đến sự thay đổi vẻ mặt nhỏ bé của nàng, cầm viên gạch lên, nhằm vào đầu của Hồng Bằng khoa tay múa chân một lát.
Phải ra tay ở đâu thì tốt?
Trên người tên này còn có bong bóng thuộc tính của Xá Đao Quyết, trước khi chết, phải tóm sạch sẽ.
Saten Rekka nhìn thấy viên gạch trong tay Vương Đằng, lập tức sững sờ.
Tên này cầm viên gạch đó làm gì?
Hơn nữa còn là màu vàng, khoe khoang, tầm thường như vậy!
Lẽ nào hắn muốn dùng viên gạch màu vàng này đập chết Hồng Bằng?
Vương Đằng không để ý đến vẻ mặt giống như nhìn biến thái của Saten Rekka, nhằm vào xương sọ của Hồng Bằng đập xuống.
Bụp bụp bụp…
Nếu như đã quyết định ra tay, vậy phải là một phát sạch sẽ lưu loát, không có nửa điểm dừng tay.
Âm thanh nặng nề vang lên, Saten Rekka bên cạnh nhìn đến mức khoé mắt co rút, cơ trên mặt không thể khống chế mà run vài lần.
Nàng mở to mắt nhìn gương mặt của Hồng Bằng từ từ sưng tấy lên, giống như thổi bóng bay vậy, không bao lâu liền to gấp đôi.
“Quá tàn nhẫn rồi!”
Saten Rekka hít sâu một hơi, âm thầm di chuyển sang bên cạnh hai bước, tránh xa Vương Đằng.
“Đừng, đừng đánh nữa…” Mà chính vào lúc này, một âm thanh yêu ớt phát ra từ miệng Hồng Bằng, hắn run rẩy giơ tay lên, phát ra tiếng xin tha thứ.
“Ồ, tỉnh rồi à, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ hôn mê tiếp một lúc nữa!” Vương Đằng ồ nhẹ một tiếng.
Hồng Bằng: “...”
Saten Rekka: “...”
Hai người nhìn hắn giống như nhìn quỷ.
Đây là nói tiếng người sao?
Đặc biệt là Hồng Bằng, mắt sưng húp chỉ có thể mở ra một kẽ hở, ánh mắt hoảng sợ xuyên qua kẽ hở đó, nhìn về Vương Đằng, run giọng: “Tha… tha mạng!”
“Tha… tha mạng!”
Hồng Bằng khóc không ra nước mắt, đụng phải loại người tàn nhẫn này, hắn có thể làm sao? Hắn cũng cực kỳ tuyệt vọng!
Sớm biết vậy hắn sẽ không tỉnh lại sớm như vậy.
Nghe được chuyện không nên nghe, hiện tại hay rồi, một chân đã bước vào quỷ môn quan, nếu không cầu xin, chân còn lại rất nhanh cũng sẽ bước vào.
Tò mò hại chết mèo, hắn bây giờ chính là con mèo nhỏ đáng thương kia!
Ngoại trừ vóc người có hơi lớn thì những chỗ khác cũng không có khuyết điểm gì mà.
“Mặc dù ta rất hài lòng thái độ của ngươi, nhưng mà…” Vương Đằng nói xong, dừng lại một chút.
Cả trái tim Hồng Bằng đều nhảy dựng lên, hai chữ “nhưng mà” đằng sau tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy Vương Đằng mở miệng nói: “Nhưng mà… ta cũng không muốn tha cho ngươi, cho nên vẫn mời ngươi đi chết là tốt rồi, dù sao chỉ có người chết mới sẽ không mở miệng nói chuyện.”
Nói xong liền dự định động thủ, hoàn toàn giải quyết hắn.
“Chờ chút! Chờ chút!” Hồng Bằng hoảng sợ kêu lên.
Vương Đằng không có ý định dừng tay.
“Ta biết một bí mật Mã Phi Phi không biết, bí mật đó mới là quan trọng nhất của Chân Lý giáo.” Hồng Bằng mắt thấy cục gạch mang theo lực lượng cuồng mãnh vung xuống, trong lòng biết nếu bị đập trúng, nhất định sẽ đầu rơi máu chảy, chết oan chết uổng, lúc này không quan tâm những việc khác nữa, vội vàng hét lớn.
“Hửm?” Tay Vương Đằng chợt dừng lại, khó khăn lắm mới dừng trên sọ não Hồng Bằng, khoảng cách chưa tới một đầu ngón tay.
Hồng Bằng bị dọa đến đầu đầy mồ hôi lạnh, thở hổn hển không ngừng.
Saten Rekka biến sắc.
Hồng Bằng thế mà còn biết bí mật nàng không biết??
Việc này không thể nghi ngờ là đang hạ thấp tác dụng của nàng.
Nếu như điều Hồng Bằng nói là thật, như vậy giá trị của nàng sẽ thấp đi rất nhiều, “Diêu Cát” trước mắt còn sẽ giữ nàng lại sao?
Saten Rekka là một người cực kỳ thông minh, người thông minh thì bao giờ cũng nghĩ nhiều, nàng dường như đã thấy được cảnh tượng Vương Đằng vứt bỏ nàng.
Giờ phút này, ánh mắt nàng nhìn Hồng Bằng tràn đầy sát ý.
“Bí mật quan trọng!” Mắt Vương Đằng sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ hơi hứng thú.
“Vâng vâng, tuyệt đối là bí mật quan trọng.” Hồng Bằng thấy vậy, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán trượt xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận