Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1305: Ta không có, ngươi nói bậy, ngươi vu khống ta!

“Thằng nhóc này không sớm lấy ra! Căn bản là đang chơi người ta mà!”
“Mất công Tào Quan và Sinclairmont còn muốn lấy ấn Nam tước từ trong tay hắn, thằng nhóc này hơi âm hiểm nha.”
....
Nghe thấy mấy lời nói này, Tào Quan cũng không nhịn nổi nữa, sắc mặt tái nhợt khó coi, hung hăng trừng Vương Đằng một.
Giờ phút này, hắn ở trên hội nghị, quả thực giống như kiến bò trên chảo nóng, vô cùng giày vò.
Nhưng hắn không có thân phận giống như Sinclairmont, chung quy không dám tự tiện rời đi.
“Vương Đằng, thân phận người kế thừa của ngươi không có vấn đề, nhưng muốn kế thừa tước vị Nam tước, còn cần trải qua sát hạch của Bình nghị các.” Các lão ở ghế danh dự lại mở miệng.
“Sát hạch?” Vương Đằng nhíu mày.
“Không sai, mỗi người kế thừa tước vị phải trải qua sát hạch. Đây là quy định của đế quốc, người đức không xứng đáng với vị trí, hoặc tiềm lực không đủ thì không cách nào kế thừa tước vị.” Các lão nói.
Vương Đằng gật đầu, hỏi: “Vậy khi nào ta sẽ tiến hành sát hạch?”
“Không vội, chuyện kiểm tra cần chúng ta cùng thương nghị, sau đó lại thông báo cho ngươi nội dung kiểm tra.” Các lão nói: “Hơn nữa Vực Chủ Tào Hoành Đồ là Nam tước tạm thời ban đầu, việc này cũng phải chờ hắn trở về. Mấy năm nay hắn cũng lập không ít công lao, không có khả năng nói bỏ thì bỏ.”
Vương Đằng lại nhíu mày, luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Nhưng các lão nói đến như vậy, hiển nhiên chuyện này không phải đơn giản có thể giải quyết bằng miệng.
“Ngươi trở về chờ tin tức đi.” Cuối cùng các lão nói.
Hội nghị đến đây xem như hoàn toàn kết thúc rồi. Đám thành viên của Bình nghị các lần lượt đứng dậy, rời khỏi đại điện.
Vương Đằng cũng hết cách. Việc nên làm hắn đều đã làm, chuyện kế tiếp chỉ có thể xem Bình nghị các sẽ sắp xếp sát hạch và chuyện của Tào Hoành Đồ như thế nào.
“Không ngờ mấy năm nay Tào Hoành Đồ còn làm nhiều việc như vậy, xem ra hắn đúng là khổ tâm kinh doanh!” Viên Cổn Cổn nói ở trong đầu Vương Đằng.
“Người này chỉ e còn khó chơi hơn đứa con phế vật kia của hắn.” Vương Đằng nói trong lòng.
“Hừ, năm đó ta đã nhìn ra hắn là người tâm tư thâm trầm, chủ nhân Nam Cung vẫn cứ không tin ta.” Viên Cổn Cổn tức giận nói.
“Hiện tại nói những chuyện này có tác dụng gì.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói: “Trở về chờ kết quả đi.”
“Ừm, nhưng ngươi yên tâm, năm đó ta cùng chủ nhân Nam Cung đã từng tham gia kiểm tra kế thừa tước vị, có lẽ sát hạch này không tính là việc khó đối với ngươi.” Viên Cổn Cổn an ủi.
Lúc hai người nói chuyện, họ đã đi ra khỏi Quý tộc Bình nghị các, nhưng khi Vương Đằng lướt qua tấm bia đá ở cửa lớn, lại phát hiện Tào Quan đang chờ hắn ở bên ngoài.
“Ta có thể cho ngươi một số tiền lớn, rời khỏi Đế thành, rời khỏi đế quốc Đại Càn. Loại võ giả cấp thấp giống như ngươi, không phải là muốn tài nguyên sao, Tào gia ta cho nổi.” Tào Quan chặn lối đi của Vương Đằng lại, thấp giọng nói với hắn, lời nói nghe như bố thí.
Vương Đằng nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó nở nụ cười, cười rất vui vẻ, lời nói ẩn chứa vẻ khinh miệt: “Không, các ngươi không cho nổi.”
Ánh mắt và nụ cười của hắn khiến cho lửa giận của Tào Quan lập tức lại thiêu đốt lên.
“Nếu các ngươi cho nổi, thì sẽ không nhìn trộm vị trí Nam tước.” Vương Đằng không chê lớn chuyện, lại cho hắn thêm một mồi lửa.
“Có vài thứ không phải ngươi có thể nhúng tay vào. Ngươi cho rằng Bình nghị các là nơi giảng đạo lý? Ngươi cho rằng thông qua quý tộc của Bình nghị các thì có thể thuận lợi kế thừa vị trí Nam tước sao? Ngươi quá ngây thơ rồi, chỉ dựa vào một võ giả cấp Hành Tinh như ngươi, cho dù ngươi có thể kế thừa tước vị Nam tước thì thế nào. Không cần bao lâu, sẽ có người đến lấy mạng ngươi.” Tào Quan nghiến răng nghiến lợi, nói với giọng điệu dữ tợn.
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Ánh mắt Vương Đằng hơi nheo lại, hắn nhìn chằm chằm Tào Quan trước mắt.
“Uy hiếp? Không, ta chỉ đang khuyên bảo ngươi.” Tào Quan cho rằng Vương Đằng sợ, đắc ý cười, vươn tay muốn vỗ vai của Vương Đằng.
Nhưng Vương Đằng trực tiếp tránh được động tác của hắn, đột nhiên lớn tiếng nói: “Cái gì, ngươi lại muốn kêu cha ngươi Tào Hoành Đồ giết ta, còn muốn bảo gia tộc Pylax coi thường pháp luật đế quốc, ngầm treo giải thưởng cho cái đầu của ta. Sao Tào gia các ngươi có thể ác độc như vậy! Ta và cha ngươi tốt xấu đều là truyền nhân của Nam tước Nam Cung, không ngờ cha ngươi lại là kẻ hung tàn ác độc như vậy.”
“ĐM!” Sắc mặt Tào Quan trắng bệch, cả người trực tiếp bùng nổ: “Ta không có, ngươi nói bậy, ngươi vu khống ta!”
“Ngươi có, ngươi có, ngươi dám thề ngươi không uy hiếp ta không, người nói dối chết cả nhà!” Vương Đằng tra hỏi.
“Ta….” Cả khuôn mặt Tào Quan từ trắng biến thành đen.
Hắn có uy hiếp Vương Đằng, nhưng không có cụ thể như thế!
Cũng chưa hề nói bảo cha đi giết Vương Đằng, càng chưa nói bảo gia tộc Pylax âm thầm treo giải thưởng đầu của Vương Đằng. Lá gan của hắn lớn hơn nữa cũng không dám lấy gia tộc Pylax nói chuyện.
Đây đều là lời bịa đặt vô căn cứ!
Giết người trong vô hình!
Giờ phút này, có không ít thành viên của Bình nghị các vẫn chưa rời khỏi, nghe thấy giọng nói của hai người, không khỏi nhìn qua, sau đó lắc đầu.
Đứa con ngu xuẩn này của Tào Hoành Đồ rõ ràng không phải đối thủ của Vương Đằng!
Loại chuyện nên lặng yên làm không một tiếng động trong tối như ám sát này, hắn lại uy hiếp ngay trước cửa Quý tộc Bình nghị các. Đây không phải hành vi thiểu năng thì là gì.
Hiện tại, Vương Đằng trực tiếp kéo chuyện uy hiếp này ra sáng, cho dù gia tộc Pylax thật sự muốn ra tay, cũng không thể không suy nghĩ đến hậu quả.
Nếu không đến lúc đó Vương Đằng gặp phải ám sát, cho dù có phải gia tộc Pylax làm hay không, nồi này bọn họ đều phải đội rồi.
Nếu Sinclairmont biết hành vi ngu ngốc của Tào Quan, ước chừng sẽ muốn giết chết hắn tại chỗ.
Vương Đằng không để ý tới Tào Quan với sắc mặt khó coi, trực tiếp gọi một chiếc xe bay năng lượng phù văn, bay lên không trung, để lại cho Tào Quan một bóng lưng phóng khoáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận