Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 890: Tạo phản! (2)

“Nói cho có lệ.” Kipling lắc đầu, không muốn nói thêm nữa, hắn ra lệnh: “Tất cả nghe lệnh, bắt giữ Thánh nữ, tiêu diệt võ giả nước Hạ và nước Đại Hùng, toàn bộ mọi người trên núi Thánh, ai phục tùng sẽ được tha mạng!”
“Rõ!”
Võ giả tứ phía đồng thanh trả lời.
Rầm rầm rầm!
Từng bóng người lao ra, nguyên lực bộc phát, tấn công về phía mọi người.
“Thánh nữ đại nhân, ngươi mau rời khỏi đây.”
“Ceauxen, Shariah, bảo vệ Thánh nữ đại nhân.”
Đại hiền giả Farah đầy vẻ nghiêm trọng, hắn chắn trước mặt Ares.
“Đại hiền giả Farah, những lúc thế này, ta không thể rút lui.” Ares đẩy mọi người ra, đi tới trước mặt Farah, trong khi ánh mắt thì nhìn thẳng vào Kipling.
“Sao thế, Thánh nữ đại nhân định đấu với ta à?” Kipling cười ha hả nói.
“Ta sẽ đích thân trấn áp ngươi!” Ares nói.
“Trấn áp ta? Vậy phải xem xem ngươi có đủ sức không đã.” Kipling khinh thường nói.
Ares không nhiều lời, một luồng hơi thở đầy thần thánh đột nhiên trào dâng trên người nàng.
Cùng lúc đó, trong Thần điện trên đỉnh núi, một luồng hào quang óng ánh sắc vàng bắn vọt lên cao từ bức tượng nữ thần sâu bên trong Thần điện, hưởng ứng với Ares đang ở cách xa.
Phừng!
Luồng hào quang rực rỡ ấy bay đến từ xa rồi chiếu thẳng vào cơ thể Ares, khiến hơi thở của nàng ùn ùn tăng lên.
Ban đầu chỉ là sức mạnh cấp Chiến Binh cửu tinh, nhưng lúc này đã vượt qua ngưỡng đó, nhanh chóng thăng lên thập tinh, rồi thập nhất tinh… cho tới khi đạt cấp Chiến Tướng thượng vị thập tam tinh!
“Truyền thừa của Thần điện!” Vẻ mặt Kipling cứng đờ, ánh mắt hắn lộ ra vẻ kiêng dè.
Cách xa đó, đám Vương Đằng cũng nhận ra tình huống bên này, đều tỏ ra kinh ngạc.
Núi Thánh này thật có lắm thứ diệu kỳ, có thể nâng sức mạnh của một người đang ở cấp Chiến Binh cửu tinh một mạch lên cấp Chiến Tướng thượng vị thập tam tinh.
Phương pháp này có thể gọi là kỳ tích!
“Giết!” Võ giả núi Thánh quanh đó vọt đến trước mặt, hô hoán rung trời, lao vào đám Vương Đằng.
Mấy người Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền liếc nhìn nhau, cũng bộc phát nguyên lực trên người, thi triển chiến kỹ của riêng mình để đối chiến với võ giả núi Thánh.
“Vương Đằng, thấy việc tốt của ngươi chưa, một cuộc giao lưu mà cũng xảy ra lắm chuyện như vậy.” Đàm Đài Tuyền vừa đấu với người khác vừa quát tháo.
“Ấy, sao lại trách ta, rõ là tên Kipling kia lòng lang dạ sói tình cờ bị ta bắt được ấy chứ.” Vương Đằng kêu oan, cảm thấy mình oan uổng quá.
Chuyện này đâu thể trách hắn được!
“Vương Đằng!” Lúc này, một tiếng quát to vọng đến từ không trung, chỉ thấy mấy bóng người hùng hổ lao đến, không ai khác ngoài mấy tay thánh kỵ sĩ Arodney và Blofield.
Thương tích của họ đã hoàn toàn hồi phục, ngay cả thực lực cũng tăng vọt đáng kể, lúc này họ đang tự tin đầy mình, muốn tìm Vương Đằng báo thù.
Đám thánh kỵ sĩ bay lên không trung và lao về phía Vương Đằng.
Mấy người Đàm Đài Tuyền khẽ biến sắc, ngay cả Đàm Đài Tuyền cũng không dám coi thường danh tiếng của thánh kỵ sĩ núi Thánh.
Mấy người như gặp phải cường địch, tay lăm lăm vũ khí sẵn sàng cho cuộc đại chiến bất cứ lúc nào.
Mấy võ giả Ivan cùng với Valeriya nước Đại Hùng đứng bên cạnh họ, cũng tuốt vũ khí ra, dáng vẻ nghiêm túc.
“Hey, trước vẫn nghe nói thánh kỵ sĩ núi Thánh mạnh và nhiều chiêu thức thần bí lắm, cơ mà ta chưa được chạm trán bao giờ, vừa hay hôm nay có cơ hội thỉnh giáo.” Ivan cười khà nói.
“Xin lỗi đã kéo các ngươi vào chuyện này.” Đàm Đài Tuyền nói.
“Có gì đâu, nếu không đi theo tới đây thì làm sao chúng ta được chứng kiến một màn hay ho vừa rồi.” Ivan cười nói.
“Vương Đằng, đánh xong trận này, ngươi phải đãi ta một bữa no nê đấy.” Valeriya đột nhiên nói với Vương Đằng.
“...”
Tất cả đều câm nín.
Lúc nào rồi còn nghĩ đến ăn, cái tên Valeriya này đúng là phổi bò.
Vương Đằng cũng hơi sững ra một chút, sau đó bật cười: “Chuyện nhỏ, muốn ăn gì ta mời.”
Rầm!
“Các ngươi phải rời khỏi núi Thánh trước đã.”
Cuối cùng mấy tên thánh kỵ sĩ cũng đã tới, một tràng công kích nguyên lực ầm ầm giáng xuống, đồng thời có người hét lên.
Arodney mặc thánh giáp đen, ma khí dày đặc bao quanh người hắn, đã không còn vẻ tuấn tú sáng sủa trước kia nữa. Việc bị Vương Đằng hạ bằng một quyền vẫn khiến hắn vẫn ấm ức không thôi, lúc này hắn xông thẳng vào Vương Đằng.
“Lôi Quang Sư Tử quyền!”
Ảo ảnh của một con sư tử sấm sét đen kịt hiện lên trên đỉnh đầu hắn, ma tính dày đặc, đôi mắt đằng đằng sát khí, nó cúi đầu nhìn xuống Vương Đằng.
Grào!
Một tiếng gầm đầy phẫn nộ vọng ra từ trong miệng nó, ngay sau đó, con sư tử ma đen kịt bổ thẳng xuống theo một quyền của Arodney.
Cùng lúc đó, một luồng khí lạnh lẽo đột ngột trườn đến, lan tràn trong không khí như muốn đóng băng mọi thứ.
Dường như đến cả không khí cũng sắp đóng thành băng, và rồi từng bông hoa tuyết xuất hiện, rơi lã chã trên trời xuống.
Những bông hoa tuyết ấy không mang màu trắng mà là một màu đen sẫm u tối, hoàn toàn bị nguyên lực Hắc Ám nhuộm bẩn, mang theo thuộc tính hắc ám, thậm chí bên trong những bông tuyết đen ấy còn ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, tà ác, hỗn độn, điên cuồng…
“Cực Hàn Băng Đống!”
Theo sau đó là một tiếng rít nhè nhẹ và lạnh lẽo tựa tuyết giá.
Đó là thánh kỵ sĩ Afrika trấn thủ cung Bảo Bình.
Từng bị Vương Đằng đánh tơi bời khiến nàng cảm thấy nhục nhã đến mức nỗi hận thù đối với Vương Đằng chẳng kém gì Arodney, và giờ nàng cũng dốc toàn lực chiến đấu.
Khi giọng nói của nàng vừa dứt, ảnh ảo của một chiếc bình nước đen hiện lên trên đỉnh đầu nàng, trong miệng bình là nguyên lực Hắc Ám hệ Băng sôi trào, chúng tạo ra một dòng băng tuyết đen ngòm đổ xuống như thác nước, ập về phía Vương Đằng.
Nơi băng tuyết chảy qua, vạn vật hóa thành băng giá, cái lạnh thấu xương tỏa ra khiến võ giả xung quanh không khỏi rùng mình.
“Chịu chết đi!”
Blofield cười lạnh, nguyên lực toàn thân bộc phát, nguyên lực hệ Độc trộn lẫn nguyên lực Hắc Ám bốc lên tận cao.
“Tường Vi Đỏ Thẫm!”
Một rừng hoa đỏ như máu lả tả bay xuống, những đóa hoa được phủ đầy những đường vân đen cực kỳ quỷ quái và tà ác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận