Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 719: Chân Lý giáo lại xuất hiện!

Vương Thịnh Hồng không nói nên lời.
Ông cụ Vương nhìn Vương Thịnh Quốc, hơi mệt mỏi hỏi: “Đứa con ngoan của ngươi còn chưa có tin tức sao?”
“Chưa!” Đôi mắt Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai đầy vẻ lo lắng sâu sắc, lắc đầu đáp.
“Thiếu tướng! Thiếu tướng! Đứa trẻ ngoan của ta, nếu không quay lại thì nhà họ Vương ta cần chức Thiếu tướng này làm gì?” Ông cụ Vương gõ mạnh đầu gậy xuống đất, tức giận nói.
Trong lúc Đông Hải rơi vào thời khắc nguy hiểm, Vương Đằng ngự không bay đến đạt đến tốc độ cao nhất, trên đường cũng không hề nghỉ ngơi, nhanh chóng đến Ung thành bằng thời gian ngắn nhất!
Đáy lòng hắn mơ hồ có dự cảm không tốt, đặc biệt khi gần đến Ung thành, dự cảm không lành đó càng mãnh liệt hơn.
Tình huống này rất ít khi xuất hiện trên người Vương Đằng, nhưng lúc này hắn thật sự cảm nhận được nỗi bất an trong lòng.
Phía trước, thành phố quen thuộc trong tầm nhìn xa xăm!
Đông Hải Địa tinh và vết nứt không gian của đại lục Tinh Võ đều nằm trong thành phố này, lần đầu tiên Vương Đằng đến dị giới chính là đến nơi này, sự thân thuộc đó đương nhiên vô cùng mạnh mẽ.
Hắn đã ở trong vết nứt không gian quá lâu, bỗng nhiên quay trở lại vùng đất thân thuộc khó tránh có hơi hoài niệm.
Nhưng lúc này không phải là lúc nhớ lại quá khứ, Vương Đằng đáp xuống từ cổng thành, đang muốn tiến vào Ung thành thì bỗng nhiên phát hiện có hơi không đúng lắm.
“Quá yên tĩnh!” Vương Đằng không khỏi chau mày.
Ung thành là thành phố quan trọng nối liền hai giới. Lúc bình thường võ giả đi lại thường xuyên, hơn nữa còn có những người bán hàng trải khắp đường lớn hẻm nhỏ, lượng người vô cùng lớn, cho dù là ban đêm ở đây cũng thắp đèn sáng rực giống như một thành phố không ngủ vậy.
Nhưng hôm nay lại yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên rồi chậm rãi nhắm lại, tinh thần lực cuồn cuộn như biển từ giữa mi tâm khuếch tán ra lướt nhanh qua bên trong Ung thành.
Sau đó, hắn bỗng nhiên mở mắt, một tia sáng sắc bén hiện lên trong ánh mắt đó.
“Quả nhiên đã xảy ra chuyện rồi sao? Đến cả bên phía Ung thành cũng không yên ổn được!” Hắn thầm than trong lòng một câu, bóng hình Vương Đằng chậm rãi biến mất ngay chỗ đó, giống như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện vậy.
Bí thuật Tiềm Ảnh!
Hắn hòa vào bóng tối, nhanh chóng lướt nhanh vào bên trong Ung thành.
Trên đường xá thành phố trống trải, không có người nào đi ra bên ngoài, ngược lại khắp nơi đều để lại dấu vết đánh nhau, tất cả kiến trúc đều bị nguyên lực làm đổ nát, để lại vết đao kiếm.
Rõ ràng trước khi hắn đến, một trận đại chiến đã xảy ra ở nơi đây.
“Không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Đằng nhấc chân một cái bay nhanh về phía tháp Nguyên Lực ở trung tâm thành phố, vết nứt không gian nằm trong tháp Nguyên Lực.
Bây giờ Vương Đằng không biết được gì cả, nhưng hắn chắc chắn nơi đó có thể tìm được đáp án.
Lúc này bên ngoài tháp Nguyên Lực tràn ngập sát khí, đội ngũ hai bên đang đối đầu với nhau.
Khắp nơi là dấu vết chiến đấu, mặt đất lốm đốm vết máu trông vô cùng thảm liệt.
Nhưng trận chiến rõ ràng vẫn chưa kết thúc, chỉ rơi vào thế giằng co lúc này thôi.
Một trong số một bên trong đó chính là Lý Hắc của võ quán Cực Tinh và tướng quân Thẩm, tướng quân trấn thủ Ung thành.
Còn về bên kia lại chính là một nhóm võ giả lạ mặt. Thực lực của bọn họ lớn mạnh, khí tức tỏa ra trên người mơ hồ đều là trên cấp Chiến Binh bát tinh, thậm chí đa số là cấp Chiến Binh cửu tinh, hơn nữa còn có hai khí tức vượt khỏi phạm vi này.
Bọn họ là…cấp Chiến Tướng!
“Chân Lý giáo, các ngươi cả gan nhìn trộm vết nứt không gian, lẽ nào không sợ bị xử lý hay sao?” Tướng quân Thẩm cầm chiến kiếm trong tay, nhìn đám võ giả lạ mặt phía trước với ánh mắt tức giận, lạnh lùng quát.
“Xử lý?” Đối diện là một người đàn ông trung niên, nét mặt hung ác nham hiểm, người mặc trường bào, chế giễu cười nói: “Haha, bây giờ bên Địa tinh còn không lo nổi mình, ngươi cảm thấy bọn họ còn quan tâm đến bọn ta được sao?”
“Đông Hải xảy ra hải thú bạo động, mà các ngươi lại xuất hiện vào đúng lúc này, chuyện này có liên quan đến các ngươi sao?” Đồng tử Lý Hắc co lại, hắn đột nhiên hỏi.
“Ô hô, không hổ là nhân vật nổi tiếng một phương năm đó, suy nghĩ quả nhiên rất nhanh, mới vậy mà đã đoán được rồi.” Một người đàn ông khác mặc áo bào đen, lông mày bên trái có một nốt ruồi, nham hiểm cười nói.
Hắn và người đàn ông hung ác kia chính là hai tồn tại cấp Chiến Tướng mà Chân Lý giáo điều động trong lần này!
“Cái gì, thế mà lại là các ngươi.” Tướng quân Thẩm nghe thấy vậy, lộ nét mặt kinh ngạc, đôi mắt lập tức trở nên đỏ ngầu: “Súc sinh, các ngươi khiến cho hải thú bạo động, Đông Hải không biết tổn thất nặng nề bao nhiêu, càng không biết sống chết bao nhiêu võ giả. Các ngươi tổn hại mạng người như vậy còn đáng làm người sao!”
“Hừ, vì mục tiêu vĩ đại của Chân Lý giáo, hy sinh nhỏ nhoi thì tính là gì chứ.” Người đàn ông hung ác hừ lạnh nói: “Huống hồ, thời đại võ giả bây giờ, những người bình thường không có thiên phú, chết thì chết thôi, thu dọn tài nguyên mới có thể bồi dưỡng nhiều cường giả Võ đạo hơn nữa.”
“Đồ điên! Đồ điên! Các ngươi là một đám điên rồ!” Tướng quân Thẩm nghe thấy tà luận ngụy biện của đối phương, tức đến nỗi toàn thân phát run.
“Lòng dạ đàn bà!” Cường giả cấp Chiến Tướng có nốt ruồi bên chân mày trái hừ lạnh nói: “Thời đại đã khác rồi, thời loạn dùng hình phạt nặng mới có thể chào đón ánh sáng mới, cuối cùng cũng có một ngày các ngươi phát hiện bọn ta mới là đúng!”
“Liêu Sát, không cần nói mấy lời thừa thãi với bọn họ, nếu đã không chịu khuất phục thì cứ giết hết tất cả đi!” Người đàn ông hung ác nham hiểm bỗng nhiên nói.
“Giết!” Liêu Sát gật đầu, phất tay một cái những võ giả Chân Lý giáo phía sau hắn đã xông lên chém giết đám người tướng quân Thẩm.
Sắc mặt tướng quân Thẩm rất khó coi, hắn nghẹn giọng nói: “Các vị, vết nứt không gian không được để mất, cho dù chúng ta có chết cũng không được để những môn đồ tà ác Chân Lý giáo này lấy được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận